"Ba ba..."
Địch Hạo nghe thấy thanh âm chần chờ của Thất Thất, vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn về phía Thất Thất.
"Làm sao vậy? Bảo bối."
Thất Thất nhướng mày lên, giống như có gì khó hiểu, Thất Thất vươn ngón tay, chỉ chỉ nữ nhân chấn kinh đang ngồi trên ghế sa lông, "Ba ba ngươi xem đồ vật trên cổ cô ấy."
Địch Hạo ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay Thất Thất chỉ.
"A..." Địch Hạo nhíu mày, "Phật châu khai quang?."
"Làm sao vậy?" Bành Vũ ở một bên hỏi.
Địch Hạo nhún vai, "Nữ nhân này thật đúng là mạng lớn. Trên cổ cô ấy đeo theo một phật châu khai quang, cho nên khả năng bởi vì như thế mới tránh được một kiếp, bất quá phật châu này cũng không phải là vật phẩm hiếm lạ, dùng qua một lần liền vô dụng, mặt trên của nó đã quấn quanh tử khí, nếu như cô gái này lại đụng tới chuyện như hôm qua, sẽ không có vận may như vậy."
"Cậu là nói phật châu trên cổ cứu cô ấy một mạng?" Bành Vũ vuốt cằm nghi hoặc, nghĩ chính mình muốn hay không cũng đi chùa miếu đào mấy cái đồ vật phát ra ánh sáng trở về.
Địch Hạo nhìn bộ dáng kia của hắn chỉ biết hắn đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ đá Bành Vũ vừa nói "Cậu đấy, vòng phật châu tớ đưa cho cậu lúc trước là đủ rồi."
"Thứ tốt không sợ nhiều, hừ hừ." Bành Vũ nhướng mày nói rằng.
"Cậu cho là hiện tại chùa miếu có thể có cái gì thứ tốt. Phỏng chừng đồ vật trên người nữ nhân kia cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy/4601853/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.