Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lâm Ngộ An là bị giấc mơ làm tỉnh giấc, cậu bận rộn ở công ty đến chín giờ tối, không biết Hàn Đông Dương uống lộn thuốc gì, cứ vẫn ở trong công ty đợi cậu.

Cậu vừa lên xe đã ngủ, từ đây về đến nhà chỉ có hai mươi phút, mà Lâm Ngộ An còn nằm mơ, trong giấc mơ đó có một con rắn đuổi theo cậu ở phía sau, y như nữ chính đuổi theo tiền tài trong TV, chỉ là lúc cậu chưa kịp nói câu "Tại sao mày lại phải rượt tao," thì con rắn kia đã bay lên cuốn lấy eo cậu, sợ đến làm cậu tỉnh giấc.

Tỉnh lại thì thấy Hàn Đông Dương đang vô cùng chán nản gục lên tay lái, một tay chọc chọc cậu, sau đó lại chọc chọc cậu tiếp.

Trong lòng Lâm Ngộ An vẫn còn sợ hãi, chớp mắt vài cái mới bình tĩnh lại được, nhàn nhạt nói một câu đã tới nhà rồi sao! Sau đó tháo dây an toàn bước xuống xe, trong lòng còn suy nghĩ rằng, quả nhiên là không thể ngồi xe của chồng cậu được.

Lâm Ngộ An rửa mặt xong thì leo lên giường nằm, dùng điện thoại tìm kiếm về dạ dày có vấn đề thì sẽ gây ra những phản ứng gì, tìm kiếm hồi lâu, tự khiến mình sợ hãi, bởi vì dạ dày không khoẻ dẫn đến các loại bệnh mãn tính viêm dạ dày mãn tính ung thư này nọ.

Cậu hít sâu mấy hơi, đặt điện thoại qua một bên, nghĩ là chờ hai ngày nữa lo xong cho buổi họp báo, cậu sẽ đến bệnh viện kiểm tra.

Từ khi Lâm Ngộ An kết hôn với Hàn Đông Dương, năm nào cũng đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ hai lần, chuyện này có liên quan đến Hàn Dục Hào của nhà họ Hàn, cho dù đến lúc đó bọn họ có quên, thì Hàn Dục Hào cũng sẽ gọi điện thoại tới nhắc nhở. Đứng ở góc độ khác mà nói, Lâm Ngộ An thật sự thích nhà họ Hàn, bác sĩ, tài chính, pháp luật, cái nào cũng có đủ.

Hàn Đông Dương là con út, cũng là người được cưng chiều nhất nhà, cậu và Hàn Đông Dương là chồng chồng hợp pháp, nếu như có thể biến tầng quan hệ này thành sự thật, cậu có thể từ một con trùng đế giày hoá thân thành một con rồng, đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.

Chỉ là cậu không có hăng hái làm điều đó, đừng nói là muốn làm thật quan hệ giữa cậu và Hàn Đông Dương, chính là lúc tâm trạng không tốt thì lại muốn ăn hiếp chồng cậu, lại còn đến rất khó đoán, không hề rõ ràng.

Lâm Ngộ An thở dài, ngồi dậy, đi đến két sắt lấy một cái túi giấy nâu ra. Chỗ mép còn được dán lại, nhìn ra được, chủ nhân của túi giấy nâu này cực kỳ coi trọng giấy tờ ở trong.

Lâm Ngộ An cởi giày, cong chân ngồi trên ghế mây, cẩn cẩn thận thận, xé mở mép túi từ từ, sau đó từ từ rút giấy tờ bên trong ra ngoài.

Cậu hít một hơi thật sâu, tâm trạng hơi chút kích động.

Đây là một cái "Bằng tốt nghiệp," cậu sắp được tốt nghiệp từ trong ngôi chùa hôn nhân.

Cái gì gọi là chim chàng làng và chim én không bay cùng một hướng, cậu và Hàn Đông Dương chính là thế đó, bay hai năm, cậu đã sớm bay đến mệt mỏi rồi, bay mệt đến độ chẳng còn moẹ nó phân biệt được khi nào là tới Tết.

Ngày có hiệu lực trên giấy thoả thuận ly hôn là ngày mười hai tháng mười, Lâm Ngộ An mở điện thoại lên xem, không khỏi bật cười, trách không được ai cũng nói "Kim cửu ngân thập (1)."

(1) Kim cửu ngân thập: đây là một khái niệm tài chính suy ra từ việc các gia đình tăng phí chi tiêu vào hai mùa thu đông, đặc biệt là lúc khi hai mùa giao nhau. Ý nói bán sản phẩm vào hai tháng này thì sẽ bán được nhiều dựa trên tâm lý tiêu tiền của người tiêu thụ (Baidu).

Tới lúc đó cậu mới có thể chân chính gọi là "Kim cửu dâm thập," buổi họp báo rơi vào tháng Chín, tháng Mười, không được không được, vậy là phạm pháp.

... Lâm Ngộ An thở dài, đặt giấy thoả thuận ly hôn ở ngay môi, hôn mạnh hai cái, sau khi hôn lên con dấu nước miếng của mình thì mới dừng lại, lại cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.

—— Làm sao để nói chuyện ly hôn với cha mẹ?

Không nghĩ tới khi có kết quả, thì cái nào cũng là làm sao nói cha mẹ đứng ra khuyên nhủ đừng ly hôn, Lâm Ngộ An kéo xuống, có một số ít hỏi làm sao để gạt cha mẹ chuyện ly hôn, còn lại bảy mươi phần trăm thì là thảo luận phải lợi dụng áp lực từ cha mẹ thế nào để kéo dài một cuộc hôn nhân thoi thóp.

Đọc câu chuyện tình cảm của người khác, cuối cùng thì hôn nhân tan vỡ cũng là do ảnh hưởng từ người khác, Lâm Ngộ An cảm thấy mình cũng may mắn, cậu lại tiếp tục đọc tới khi cảm nhận được trên đầu mình có một đường nhìn, Lâm Ngộ An ngẩng đầu, không biết chồng cậu đã đi tới đứng sau cậu từ lúc nào.

Hàn Đông Dương mới vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu xám trắng, tóc còn ướt dính chỗ trán, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút gợi cảm, nhưng mà tầm mắt của hắn lại đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu, lông mày rậm đẹp đẽ hơi cau lại.

Lâm Ngộ An nhìn mấy chữ to in đậm trên điện thoại mình: Làm sao nói cha mẹ đứng ra khuyên nhủ đừng ly hôn.

Chuyện này sao! Thật ra là tôi không cẩn thận đọc được.

Chuyện này sao! Thật ra là tự nó bắn ra ngoài.

Chuyện này sao, thật ra là tôi tò mò muốn đọc câu chuyện hôn nhân của người khác thôi.

Suy nghĩ của Lâm Ngộ An nhanh chóng nghĩ ra mấy cách nói, bởi vì chuyện này ấy à, giống như lúc họ hàng đưa tiền lì xì cho bạn vào lúc Tết, ngoài miệng thì bạn nói không cần đâu, thật ra túi trên quần áo cũng có thể chứa được vàng thỏi.

Hàn Đông Dương không nói gì, cụp mắt xuống, hình như hắn chẳng thấy gì kỳ lạ cả, chỉ là hơi nhìn nhìn cậu, lại cầm lấy khăn ngồi trên giường lau tóc.

Trong phòng ngủ rất im lặng.

Lâm Ngộ An cảm thấy ánh mắt kia là vừa thương hại vừa đau lòng, im lặng gần hơn mười giây, cậu mới mở miệng giải thích: "Vừa nãy tôi đang tìm kiếm xem nên nói về chuyện ly hôn với cha mẹ thế nào."

Hàn Đông Dương nhàn nhạt: "Ừ!"

Lâm Ngộ An: "..."

Chắc là hơi có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, Lâm Ngộ An nhìn chằm chằm bộ dáng nửa chết nửa sống kia của Hàn Đông Dương, ánh mắt hơi lạnh xuống, cậu thật sự muốn lắc chồng cậu qua qua lại lại, hoặc là nhốt vào phòng vệ sinh lần nữa.

Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn trần nhà, thầm tính toán một chút, đây cũng chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, Tiểu Hàn Đông Dương trong miệng cha Hàn, sợ là đời này cậu cũng chẳng thấy được.

Nếu quả thật chồng cậu có thể trở nên thú vị như thế, tháng trước hắn ta làm kiểm tra tuổi tâm lý, cũng sẽ không từ 26 tuổi nhảy thẳng lên thành 62 tuổi.

Im lặng hồi lâu, lúc Lâm Ngộ An chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy Hàn Đông Dương nói tôi hiểu hết, anh không cần giải thích đâu.

Lâm Ngộ An gật đầu: "Cậu hiểu là tốt rồi."

Sau đó cậu liền lặng lẽ cất giấy thoả thuận ly hôn đi, đứng dậy leo lên giường nằm.

Mới vừa nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng thở dài khi Hàn Đông Dương ưu sầu không thôi quay lưng về phía cậu.

Lâm Ngộ An: "???"

Hàn Đông Dương đột nhiên quay lại, hỏi: "Anh như thế thì vui vẻ không?"

Nói đến chuyện ly hôn ấy hả, Lâm Ngộ An nói: "Cậu muốn nghe lời nói thật không?"

Ánh mắt Hàn Đông Dương sâu thẳm gật đầu.

Lâm Ngộ An bò dậy ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của Hàn Đông Dương, nghiêm túc không gì sánh được: "Tôi rất vui vẻ."

Hàn Đông Dương: "Đối với anh... Thôi, quên đi."

Lâm Ngộ An vô cùng kinh ngạc: "Làm sao, nói ra đi, chúng ta chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau bao giờ."

Hàn Đông Dương mím thành một đường thẳng, cũng ngồi xếp bằng trên giường theo, hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống nhau lão tăng ngồi thiền.

Chẳng qua Lâm Ngộ An thì ánh mắt nghi hoặc, nét mặt thả lỏng, mặt đầy tò mò.

Mà ánh mắt của Hàn Đông Dương thì rất phức tạp, sắc mặt xoắn xuýt, mặt đầy do dự.

/Hết chương 15/

Tác giả:

Có thấy ánh rạng đông ly hôn không?

Có thấy ánh rạng đông ngả bài không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.