Hai mươi lăm tháng chạp, ngày thứ mười Lâm Ngạn đến B thị, cũng là ngày thứ chín Chu Mặc đến B thị, cách tết âm lịch còn có năm ngày, cách Lâm Ngạn đáp ứng Dương Thụ cầu hôn một ngày đêm.
Chu Mặc đứng ở trước cửa nhà Lâm Ngạn, suy nghĩ vô số lý do vãn hồi, nhưng thủy chung không có nhấn chuông cửa.
Thời điểm Lâm Ngạn đi ra thang máy, liền thấy bóng lưng Chu Mặc trầm mặc đứng ở cửa, tâm đột nhiên nhói một cái.
“Tìm tôi có việc gì?”
Chu Mặc quay đầu nhìn cậu, gật đầu, “Em có rãnh không?”
“Có lời gì vào nhà rồi nói đi.”
Chu Mặc ấn tay cậu chuẩn bị mở cửa, “Tôi muốn đơn độc nói chuyện cùng em.”
Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn là gật đầu một cái.
Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh, chọn một gian phòng. Chu Mặc nhìn cậu, thần tình người ngồi ở đối diện kiên định, cậu càng như vậy, đáy lòng Chu Mặc càng khó chịu.
“Lâm Ngạn, em hận tôi, đúng hay không?”
Lâm Ngạn nhìn hắn, hận sao? Tựa như cậu cùng Dương Thụ nói qua, người nên hận nhất chính là Lâm Thanh Sơn, mà Chu Mặc hắn, bất quá là chơi một hồi trò chơi của kẻ có tiền.
“Chu Mặc, có yêu mới có hận, tôi không hận anh.”
Một câu nói, tự tự châu tâm. Chu Mặc cười khổ, đúng vậy, có yêu mới có hận. Không có yêu, làm sao lại nói hận!
Lâm Ngạn không tự chủ được nắm chặt hai tay của mình, “Chu Mặc, sau này chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-ngoai-y-muon/2714159/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.