Chương trước
Chương sau
“Cô, người là muốn nghe phiên bản tả thực hay là phiên bản lãng mạn?” Lâm Thang Viên kéo theo vali nhỏ của mình, cầm điện thoại của Lâm Ngạn cùng Chu Lam trao đổi bát quái tâm đắc.

Lâm Ngạn ôm Lâm Đậu Bao đi ở phía trước, nghiêng mắt liếc nhìn Lâm Thang Viên, chỉ hận khoảng cách tay mình với không đến đầu nhóc con kia.

“Lâm Thang Viên, cha con là ta còn chưa có điếc đâu!”

Lâm Thang Viên tự giác lui về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách năm bước chân với cha bé, quay đầu nhìn cha già nhà mình một cái, quyết định tốc chiến tốc thắng, “Cô, người không tới thực sự đáng tiếc!”

Chu Lam bên đầu kia điện thoại lập tức bắt đầu não bổ, tốc độ ký tên rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Mới vừa muốn tiếp tục cầu bát quái, chợt nghe thanh âm âm trầm của anh cô ở bên kia đầu dây truyền đến, “Nếu như em dám đến, anh liền dám đem em bán sang Châu Phi đi hòa thân!”

“…” Tay Chu Lam ngừng một chút, lập tức chân chó, “Anh, xem anh nói kìa, em đây không phải là quan tâm xã hội hài hòa sao!”

Chu Mặc nhìn người phía trước cũng không quay đầu lại, dứt khoát cúp điện thoại. Hài hòa em gái ngươi!

Chu Mặc đi lên trước hai bước dắt tay Lâm Thang Viên, đem điện thoại giao trong tay con gái, “Phiên bản hiện thực là cái gì?”

Lâm Thang Viên nhìn Lâm Ngạn, lại quay đầu nhìn Chu Mặc, “Phiên bản hiện thực là chú Chu người bị cha con đá.”

Chu Mặc nhìn con gái nhà mình nghẹn một chút, chưa từ bỏ ý định, “Vậy còn phiên bản lãng mạn thì sao?”

“Phiên bản lãng mạn là chú Chu người không sợ gian khổ, thiên lý truy phu.”

“…” Chu Mặc nhìn con gái nhà hắn, luôn cảm thấy bốn chữ sau cùng này có chút quái dị nói không ra lời, “Chú Chu của con là nam.”

Lâm Thang Viên gật đầu, “Thế nhưng Đại Lâm là cha con.”

“…”

Lâm Ngạn đi ở phía trước lắng tai nghe lén, mừng thầm, nha đầu thiệt tốt!

Lâm Đậu Bao ôm cổ của Lâm Ngạn, nhìn vẻ mặt màu phân của Chu Mặc đang đi ở phía sau, hướng về phía Chu Mặc cười ngây ngô, chú Chu rõ ràng chính là bị Đại Lâm nhà nhóc từ bỏ nha!

Lâm Ngạn nhịn một chút, thật sự là nhịn không được, xoay đầu Lâm Đậu Bao lại, “Bán tiếng cười nhớ rõ lấy tiền!”

Lâm Đậu Bao lập tức ngoan ngoãn nghe lời làm sủng vật, thấy Dương Thụ đứng ở cửa sân bay bắt đầu hưng phấn, “Chú Dương!”

Dương Thụ thấy Lâm Đậu Bao không khỏi vui vẻ một trận, dùng lời Lâm Ngạn mà nói, đứa bé này thật đúng là manh sủng. Chìa tay đón Lâm Đậu Bao, hung hăng hôn một cái, “Lần trước chú gặp Đậu Bao, Đậu Bao cũng không có tinh thần phản ứng với chú, thân thể đã khỏi chưa?”

Lâm Đậu Bao hiến vật quý, hung hăng vỗ ngực mình hai cái, “Nếu như Chú mua cho Đậu Bao nhiều món ăn ngon, Đậu Bao nhất định sẽ không xảy ra bệnh.”

Dương Thụ cười to, nhóc con này chính là quỷ linh tinh!

Chu Mặc vẫn làm nhỏ độ tồn tại của mình lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ hỗ động, cũng không có lên tiếng. Lôi kéo tay Lâm Thang Viên nắm thật chặt, đối với người này, tâm Chu Mặc ngược lại thật ra rất phức tạp. Năm đó Dương Thụ đã cứu Lâm Ngạn, cũng đã cứu đôi tham ăn, điểm này Chu Mặc hắn nên đem người này trở thành khách quý. Thế nhưng Dương Thụ không đơn thuần là một ân nhân cứu mạng, nếu như không có mẹ Dương, Lâm Ngạn có thể đã cùng Dương Thụ là một đôi. Chu Mặc hắn cho đến bây giờ không phải là một người rộng lượng, đối với tên tình địch này, hắn luôn là một thái độ ôn hòa. Thế nhưng tâm phòng bị lại rất chặt chẽ, huống chi bây giờ Lâm Ngạn ngây cả liếc mắt nhìn chính mình cũng không có nhìn một chút, Chu Mặc cho đến bây giờ đều là người tự phụ, mà giờ khắc này, Chu đại thiếu khó có được lo lắng.

Từ đầu đến giờ, người sai đều là Chu Mặc hắn, tuy rằng hắn luôn nỗ lực bù đắp lại, thế nhưng thẳng đến lúc Lâm Ngạn trở mặt hắn mới ý thức được, điều Lâm Ngạn cần không phải là cái loại yêu bá đạo này, cậu cần chính là tôn trọng, là bình đẳng. Đêm hôm đó của sáu năm trước là vũ nhục, mà sáu năm sao thì sao, hắn vẫn không có dành cho Lâm Ngạn bình đẳng và tôn trọng. Thời điểm hắn đưa cho, nhưng không có dừng bước lại hỏi một câu em có nguyện ý hay không?

Nếu như Dương Thụ cùng Lâm Ngạn là bỏ lỡ, như vậy chính mình cùng Lâm Ngạn tựa hồ cho đến tận bây giờ sẽ không có bắt đầu. Chu Mặc nhìn vẻ mặt Lâm Ngạn mang ý cười đùa với Lâm Đậu Bao một chút, nội tâm chấn động, hắn hình như cùng Lâm Ngạn tựa hồ thật không có chân chính bắt đầu…

Lâm Thang Viên giật mình nhìn sắc mặt nhất thười trắng bệch của Chu Mặc, có chút bất an, “Chú Chu?”

Lâm Đậu Bao vừa mở miệng, Lâm Ngạn theo bản năng liền hướng về phía Chu Mặc nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt Chu Mặc tái nhợt, trên môi một chút huyết sắc cũng không có. Dương Thụ ôm Lâm Đậu Bao lúc này mới chú ý tới Chu Mặc đứng ở cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

Buông Lâm Đậu Bao, dìu Chu Mặc đến một bên nghỉ ngơi, kiểm tra hồi lâu mới mở miệng, “Anh bao lâu rồi không có nghỉ ngơi thật tốt?”

Nghe vậy, Lâm Ngạn sửng sốt, “Làm sao vậy?”

“Không có gì đáng ngại, dinh dưỡng không đầy đủ, nghỉ ngơi ít, sau khi ăn xong ngủ một giấc liền không sao.” Dương Thụ nhìn cặp mắt tràn đầy tơ máu kia, không khỏi buồn bực, bệnh trạng này rõ ràng chính là quá lao lực. Đều mệt mỏi như thế còn đi theo du ngoạn, vị đại thiếu gia này thật đúng là không phải người bình thường!

Lâm Ngạn cũng chú ý đến trạng huống của Chu Mặc, lại nghĩ đến bản kế hoạch ngày hôm qua, không khỏi mím môi một cái. Suy nghĩ một chút, vẫn là đỡ lấy cánh tay của Chu Mặc, “Tôi trước đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi.”

Chu Mặc nhìn cái tay kia đỡ chính mình, câu môi cười cười, “Đừng lo.”

Lâm Đậu Ba có chút bị sắc mặt của Chu Mặc dọa sợ, ôm lấy Chu Mặc lắc đầu, “Chú Chu, Đậu Bao có thể không xem gấu mèo.”

Chu Mặc sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, nhìn Lâm Ngạn một chút, “Quên đi, tự tôi đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi, mọi người đi chơi đi.”

Dương Thụ là bác sĩ, biết hắn đây là bị tuột huyết áp, ngủ một giấc liền không sao, giúp tìm địa chỉ một khách sạn, thấy Chu Mặc đồng ý lại ở sân bay gọi giúp một chiếc taxi. Lâm Ngạn ôm Lâm Đậu Bao, trên mặt không có hiện ra cái gì, tâm cũng rất lo lắng. Lắc đầu, đã nói phải tuyệt giao, không thể loạn quan tâm!

Dương Thụ nhìn cậu một chút, không có hé răng, có đôi khi có một số việc không cần phải nói, chỉ một ánh mắt là đủ rồi. Lâm Ngạn đối với đại thiếu này, sợ rằng không chỉ đơn giản giống như cậu nói ngoài miệng….

Lâm Thang Viên có chút bận tâm Chu Mặc, lặng lẽ lôi kéo tay Lâm Ngạn, “Cha, người thực sự mặc kệ chú Chu sao?”

Lâm Ngạn không có hé răng, lôi kéo tay Lâm Thang Viên cùng nhau lên taxi. Dọc đường đi cơ bản đều là Dương Thụ trêu chọc Lâm Đậu bao, Lâm Thang Viên vốn không nói nhiều lắm, Lâm Ngạn càng là nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Tâm Dương Thụ thờ dài, có mấy lời không nói không được.

Vừa đến chỗ, Lâm Đậu Bao bắt đầu cách lan can hoan hô các loại, gấu trúc quả nhiên nếu so với lam mập mạp còn muốn đáng yêu hơn! Ngay cả Lâm Thang Viên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên xem động vật hai màu đen trắng này, gấu trúc quả nhiên nếu so với Lâm Đậu Bao còn muốn đáng yêu hơn!!

Hai đứa con ở bên kia vui vẻ, Lâm Ngạn ngồi ở một bên nhìn, Dương Thụ đưa ly nước nóng đến trong tay của cậu, xem động vật mập mập mạp mạp, cười nói, “Chớp mắt một cái, cư nhiên đều sắp bảy năm rồi.”

Lâm Ngạn rất là cảm khái, “Hơn nữa càng ngày càng không nghe lời!”

Dương Thụ phốc nở nụ cười, “Em dám ngay trước mặt Đậu Bao nói, nó phỏng chừng có thể mỗi ngày dính lấy em.”

Lâm Ngạn uống một hớp, thở dài, “Ba cha con chúng em sống tới ngày nay, đều là công lao của anh.”

Dương Thụ không khỏi lắc đầu, “Chúng ta đã nói qua, chuyện này là đã qua.”

Lâm Ngạn gật đầu, đúng, là chuyện đã qua. Cậu đã nhìn về phía trước rồi, không thể lại hồi ức về quá khứ.

“Lâm Ngạn, có chuyện, em nên nói thật với tôi.”

Lâm Ngạn nhướng mi, “Em vẫn luôn ăn ngay nói thật.”

Dương Thụ nhìn Lâm Thang Viên lau nước mũi cho em trai ở cách đó không xa, “Lâm Ngạn, Thang Viên lớn lên rất giống vị Chu tiên sinh kia.”

Tay Lâm Ngạn cầm ly nước run một cái, nhất thời vẩy hơn phân nửa nước lên mặt đất, “Dương Thụ!”

Dương Thụ giúp cậu ổn định ly nước trong tay, “Anh cũng chỉ vừa mới phát hiện, hắn nắm tay Thang Viên đứng ở đó, trong nháy mắt kia, không có bất kỳ người nào có thể phản bác loại huyết thống kỳ diệu này.” Dương Thụ chăm chú nhìn cậu, “Lâm Ngạn, chuyện này, em không thể không quả quyết.”

“Chúng em đã ngã bài.”

“Sau đó thì sao?!”

“…”

“Lâm Ngạn, em nói thật với anh, em có đúng hay không động lòng?” Giọng nói Dương Thụ cũng có chút nóng nảy, “Em đừng quên, hắn mới là khởi nguồn tất cả bất hạnh của em!”

Lâm Ngạn lắc đầu, “Không, bất hạnh của em không phải là bởi vì hắn, năm đó người bán em chính là Lâm Thanh Sơn.”

“Cho nên?! Em tha thứ hắn?”

“Không có!” Lâm Ngạn chém đinh chặt sắt lắc đầu, “Dương Thụ, chuyện này quá phức tạp, cũng không phải em nói mấy cau liền có thể giải thích rõ rằng được. Em hiện tại cái gì cũng không muốn, em chỉ muốn rời khỏi G thành thật tốt, lại bắt đầu cuộc sống của em.”

“Vậy trong cuộc sống mới của em không thể lưu cho anh một chỗ nhỏ hay sao?” Dương Thụ cầm tay cậu, “Hãy cùng anh giống như trước khi anh xuất ngoại, để cho anh đến chiếu cố em.”

Lâm Ngạn giật mình nhìn y, “Dương Thụ!”

“Lâm Ngạn, anh đã bỏ lỡ em một lần rồi, anh không muốn lại bỏ qua em lần thứ hai.”

Lâm Ngạn mạnh đứng lên, “Anh đều biết?!”

Dương Thụ cười khổ một tiếng, “Anh có đúng hay không khiến cho em thất vọng rồi?”

Nội tâm Lâm Ngạn vô cùng kinh ngạc toàn bộ đều hiện ở trên mặt, “Anh làm sao sẽ biết?!”

“Trước khi anh xuất ngoại, mẹ cho anh một cái đề mục cần phải lựa chọn, đề mục rất đơn giản, bà hỏi anh một người đàn ông nên lấy cái gì làm trọng? Anh trả lời là sự nghiệp. Khi đó anh không có suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi anh ngồi trên máy bay mới hiểu rõ ý của mẹ hỏi anh những lời này. Sau khi đến nước A rồi, anh gọi điện thoại cho mẹ, mẹ lại cho anh một cái đề mục nữa, lần này đề mục đơn giản hơn, đề này, bất quá lúc này đây anh không trả lời được.”

“Anh lựa chọn mẹ anh?”

Đối với loại đề mục này, cho dù Dương Thụ không nói Lâm Ngạn cũng có thể hiểu rõ, tình yêu ở trước mặt tình thân thường thường là một kích liền tan vỡ.

Dương Thụ lắc đầu, “Anh không có trả lời bà vấn đề này, ngày đó anh nói cho bà biết, thời gian sẽ trả lời vấn đềnày của bà, đáng tiếc mẹ anh không có đợi được đáp án mà bà mong muốn, anh cũng không có đợi được.”

Lần nữa về nước, bà bệnh nguy kịch, mà bên người Lâm Ngạn đã nhiều thêm một Chu Mặc. Bỏ lỡ, một từ buồn cười biết bao!

“Cho nên, anh muốn đi theo bước chân của em, hai cái đề mục chỉ có em mới có thể cho anh đáp án.”

Lâm Ngạn đứng ở đó, thật lâu chưa có hồi thần, cậu vẫn cho là chính mình giấu thật tốt rồi, cậu cùng Dương Thụ, là tri kỷ, là bạn bè, là anh em ở thời khắc nguy nan có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Cậu cùng Dương Thụ duy nhất không thể nói chỉ có tình yêu.

“Dương Thụ, anh cũng không thích đàn ông.”

“Em từng thấy anh cùng người phụ nữ nào thân cận qua?”

Dương Thụ có chút im lặng nhìn cậu, thời khắc biểu lộ then chốt như này người này lại tưới cho y một gáo nước lạnh như vậy, Dương Thụ y có bao nhiêu thất bại a!

“Lâm Ngạn, anh đã giúp em tìm được chỗ rồi, B thị, anh lái xe đến chỉ cần hơn hai tiếng đồng hồ, nếu như có thể, anh giúp em tìm một chỗ ở sẵn?” Dương Thụ rất sáng suốt kết thức đề tài vừa rồi, đến điểm liền dừng, không thôi thực sự ngay cả làm bạn bè cũng không làm được.

Lâm Ngạn có chút khó xử, “Dương Thụ…”

Dương Thụ xoa xoa đầu của cậu, “Bất kẻ có phải trong lòng em co người kia hay không, anh mong muốn em có thể cho anh một cơ hội hết hy vọng.”

Lâm Ngạn nhìn y, tâm cảm động, người này luôn luôn chiếu cố cậu như cậy, “Dương Thụ, lúc này đây em nghĩ dứt khoát rời khỏi G thành.”

Dương Thụ nhìn cậu, nhất thười hiểu ý tứ của cậu, “Em muốn anh giúp như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.