Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hằng chậm rãi đi ra từ trong xe, nhìn hai hàng xe đen vô cùng khốc bên cạnh cổng gara tổ trạch Khâu gia, không tự chủ huýt sáo. Khâu gia này là chuẩn bị diễn bom tấn Hollywood sao!

“Nếu như cậu muốn bị lão gia tử nhớ rõ, mời tiếp tục!” Chu Mặc xuống từ trên một cái xe khác đứng ở bên cạnh Diệp Hằng, kiến nghị rất là đúng trọng tâm.

“Người nào đó hình như đã sớm bị lão gia tử nhớ kỹ đi!” Diệp Hằng đến bây giờ còn đối với người nào đó si tâm vọng tưởng đối Lâm Ngạn canh cánh trong lòng, cậu gần gũi cùng bạn cùng phòng cũng là có thể tùy tiện bị người đuổi sao?! Đây chính là cha bảo bối của con trai nuôi bảo bối của cậu!

Diệp Cảnh văn vừa nhìn qua thấy hai người thích cãi nhau, kéo Diệp Hằng qua liền đi về phía trước. Diệp Hằng lập tức mặc kệ, “Diệp Cảnh Văn! Anh bất công!”

Đây là trần trụi giận chó đánh mèo đi! Diệp Cảnh Văn cũng không cùng cậu tính toán, chỉ là dùng đầu báo cho Khâu Thiện đứng ở cửa nhàn nhã xem kịch vui biết, “Các cậu nếu như lại trò chuyện tiếp nữa, không đến một phút đồng hồ nữa, Khâu Thiện có thể bày cái bàn cho các cậu ở gara trò chuyện lâu dài.”

“…” Diệp Hằng được ám chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp đại bệnh thần kinh kia tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm, quay đầu tàn bạo liếc mắt trừng Chu Mặc, mới thuận theo ý tứ của anh cậu, nhu thuận vào cửa lớn Khâu gia.

“Thật đáng tiếc, tôi vừa định chuẩn bị đặt tiền cược một chút đâu.” Khâu đại thiếu đứng ở cửa, nhìn không sót tia tiếc nuối trong mắt Diệp Hằng, “Tiểu Hằng, em hẳn là nên lại tang them chút lực nha.”

Diệp Hằng lập tức nổi giận, gọi cái gì không tốt, Tiểu Hằng?! Tiểu Hằng cái ông nội anh!

Diệp Cảnh Văn thấy tình hình không ổn, lập tức lôi kéo Diệp Hằng đi vào trong phòng, trong phòng còn trấn thạch chi bảo ngồi đâu, nơi nào có phần Diệp Hằng gây chuyện!

“Diệp Hằng hình như càng ngày càng có sức sống rồi.” Khâu Thiện nhìn bóng lưng hai người sắp đánh nhau, rất là vui vẻ.

“Cậu thật giống như lại phạm vào điều cấm kỵ của Diệp Hằng.” Chu Mặc rất là bình tĩnh phụ họa, “Chờ lão gia tử đi rồi, cẩn thận nửa đường bị Diệp Hằng trùm bao bố, chớ có trách tôi không nhắc nhở anh.”

Khâu Thiện gật đầu, “Chuyện cười này có chút lạnh, bất quá tôi rất thích ý tiếp nhận khiêu chiến.”

Chu Mặc mặc kệ y, nhấc chân liền đi vào trong phòng. Khâu Thiện cười cười, chậm rãi đi theo ở phía sau, “Lần này Khâu Trật cũng đã trở lại.”

“Có ý gì?” Nếu như hàm nghĩa giống nhau, Khâu Thiện sẽ không cố ý chờ ở cửa, để nói cho hắn biết Khâu nhị thiếu đã trở về. Khâu Trật còn chưa có đủ cái tư cách kia.

“Lão gia tử hai ngày này tiết lộ chút ý tứ cho tôi, ông muốn để cho Khâu Trật trở về tiếp nhận điện ảnh và truyền hình Tinh Thành.”

Nghe vậy, Chu Mặc không khỏi nhíu mi, “Theo tôi được biết, Khâu Trật cũng không quá thích thú chuyện trong vòng giải trí. Y không phải đang ở nước ngoài cùng bạn học làm game online?”

Khâu Thiện ý vị thâm trường nở nụ cười một chút, “Tuy rằng Tinh Thành không thể tính là nghề chính Khâu gia, thế nhưng năm đó thời điểm lão gia tử tẩy trắng chính là bắt đầu từ Tinh Thành. Khâu Trật cho dù lại không thích như thế nào đi nữa, nó có thể đấu thắng phu nhân Hải Lan?”

Chu Mặc dừng bước, “Chủ ý của mẹ Khâu Trật? Lão gia tử cư nhiên có thể đồng ý?” Lẽ nào chưa từng nghe qua câu châm ngôn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn là một anh hùng tuổi xế chiều.”

Hai người liếc nhau, trong lòng Chu Mặc có cơ sở, mẹ Khâu Trật lần này về nước sợ là có chuẩn bị mà đến. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chỉ sợ sẽ không chờ đợi thêm nữa. Chỉ là bà tram phương nhìn kế vì Khâu Trật dự tính, có nhất thười nhớ đến đứa con trai bị bà vứt bỏ kia hay không?!

Hai người chưa từng nói nhiều, ở chung nhiều năm như vậy, ăn ý tự nhiên không nói chơi. Khâu Thiện hôm nay chắc là sẽ không như ý bà già kia, gia chủ Khâu gia hiện tại thế nhưng là Khâu Thiện hắn!

Hai ngày trước lão gia tử trở về tổ trạch (nhà tổ),ngoại trừ hội họp bạn già, liền an tâm nghỉ ngơi ở nhà. Hôn lễ Khâu Thiện sắp đến, Khâu gia nếu so với bận rộn lúc bình thường, lão gia tử vẫn ở bên hồ trong biệt viện tự tại. Đoàn người Chu Mặc rời khỏi tổ trạch, vòng qua nửa hồ mới đến được phòng trà của lão gia tử.

“Bác Khâu.”

Lão gia tử đang đứng ở đó đùa một con chó Golden Retriever, nghe thấy xoay người liền cười, “Nhìn thấy cái con, bác Khâu mới biết mình đã già rồi. Đến, đến, đến, tất cả ngồi xuống rồi nói.”

Quản gia đứng ở một bên liền vội vàng đi lên dắt chó đi, lưu lại giúp việc châm trà.

“Thế nào? Không thể so được với tay nghề của ba con đi?”

Chu Mặc gật đầu, “Mỗi người một vẻ.”

Khâu Sơn Hà nghe vậy liền cười to mấy tiếng, “Nhóc con thúi càng ngày càng biết ăn nói! Nghe nói hiện tại ba con say đắm những nghệ thuật này?”

“Ba, chờ hôm nào hẹn chú Chu, người có thể được nếm tay nghề thật tốt của chú ấy rồi.”

Khâu Thiện tiếp nhận ấm trà trong tay người làm, rót thêm một tách cho lão gia tử, “Cái này a, chỉ có thể xem như tạm chấp nhận.”

Khâu Sơn Hà bị con trai mình ghét bỏ cũng không tức giận, nhiều con như vậy chỉ có đứa nhỏ này là giống ông nhất, được ông thích nhất. Liếc mắt nhìn Diệp Hằng vào cửa cũng rất nhu thuận một chút, “Tiểu Hằng, thế nào còn cùng anh con cáu khỉnh chứ?”

Ba người kia trên bàn nghe vậy, vội nhịn cười, nếu như hiện tại bật cười, đừng bảo là Khâu gia, hiện tại Diệp Hằng có thể trực tiếp chém chính mình!

“Lão gia, có chuyện gì vui như vậy?” Cửa bị mở ra, một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt bay vào phòng.

Chu Mặc quay đầu nhìn lại, liền thấy Khâu Trật kéo tay một người phụ nữ đi đến. Ngày hôm nay Khâu Trật vẫn như trước một thân quần áo bình thường, nhưng người phụ nữ bên cạnh thì ngược lại một thân trang sức sườn xám phụ trợ nét lả lướt tỉ mỉ của bà, sườn xám màu tím đen còn khoác khăn choàng màu trắng bên ngoài, càng tôn lên làn da trắng tuyết của bà. Hảo một mỹ nhân cổ điển Giang Nam!

Vùng lông mày thanh tú của Lâm Ngạn chỉ sợ là thừa kế được hơn phân nửa của người đàn bà này. Chỉ là Lâm Ngạn sinh ra thiên về lão gia tử một ít, thế nhưng lại không có thân thể cường tráng như lão gia tử. Nếu như hôm nay Lâm Ngạn đứng ở đây, cho dù không cần dùng đến y học giám định, cũng sẽ không có người hoài nghi cậu không phải con của lão gia tử. Mà trái lại Khâu Trật, nếu như năm đó người bị vứt bỏ là y, Khâu Thiện chỉ sợ sẽ không trong ánh mắt đầu tiên liền nhận ra được người em trai này. Có đôi khi, vận mệnh thật đúng là nơi nơi chốn chốn trình diễn kịch đảo ngược!

Ba người Chu Mặc liền vội vàng đứng lên, ngược lại Khâu thiện như trước mặt không đổi sắc ngồi ở đó thưởng thức trà. Liếc mắt nhìn Khâu Trật, thấy hắn lặng lẽ bất đắc dĩ nhún vai, biết nhóc con này tám phần mười bị tự nguyện rồi!

“Được rồi, đều ngồi đi, cũng không phải người ngoài gì.” Lão gia tử vỗ vỗ tay Hải Lan, ý bảo bà ngồi ở bên cạnh mình.

Diệp Cảnh Văn lặng lẽ liếc mắt nhìn Khâu Thiện, thấy y một bộ dáng thờ ơ như trước, nhìn nhìn lại Chu Mặc bên ngời, nhất thời chân maỳ cau lại. Xem ra Chu Mặc rất không muốn gặp vị phu nhân Hải Lan này, trên gương mặt than kia nở một nụ cười ý vị thâm trường thật đúng là làm người kinh sợ a!

Diệp Hằng một mực giả trang nhu thuận cũng sững sốt một chút, không biết vì sao, ngồi ở đây nhìn cả nhà Khâu gia này, trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện hình dáng Lâm Ngạn. Nhìn Khâu lão gia tử, nhìn nhìn lại Khâu Thiện, thật đúng là giống nhau!

Diệp Cảnh Văn kéo góc áo cậu một cái, đối với cậu khẽ nhẹ lắc đầu, Diệp Hằng vội vả thu ánh mắt vẫn luôn quan sát của mình.

“Luôn nghe Tiểu Trật nhắc đến các con, ngày hôm nay gặp, quả nhiên đều rất tuấn tú lịch sự, thanh niên đẹp trai tài giỏi.” Hải Lan nói ôn nhu, lại phối với bộ dáng dịu dàng, nếu như không phải nhìn thấy Lâm Ngạn, cho dù là ai cũng không thể nghĩ đến chính là người phụ nữ này vì tiền đồ của chính mình đem một đứa bé vẫn còn bọc trong tã lót ở cửa cô nhi viện như vậy, cũng không quay đầu nhìn lại một cái.

“Khâu Trật, sau này phải đi theo các anh học tập thật tốt.”  Ngày hôm nay lão gia tử kêu những đứa hậu bối này đến, vốn chính là để Khâu Trật cùng những thiếu gia công tử nổi tiếng G thành này làm quen. Tiếng nói Hải Lan vừa dứt, lão gia tử theo lời này liền đem ý mình nói ra.

Nghe vậy, Khâu Thiện cũng không kinh hãi, chỉ là ngồi thẳng thân thể, “Cũng đúng, Khâu Trật cũng đã chơi bời nhiều năm như vậy rồi, vẫn nên trở về giúp đỡ một chút.”

Chu Mặc nhướng mi, trò hay bắt đầu rồi! Lão gia tử ngược lại có chút giật mình liếc mắt nhìn đứa con lớn của mình, thế nhưng lập tức cũng có chút hồi hồn. Lời này ông còn chưa có nói hết toàn bộ liền bị con trai lớn tiếp nhận đầu đề, rõ rang ông có tính toán khác.  Nghĩ vậy, Khâu Sơn Hà đã có chút bội phục đứa con trai này, hai ngày nay vẫn thuận theo chính mình chỉ sợ là vì giờ khắc này đây. Sờ sờ tay mẹ Khâu Trật, một bước này là chính mình đi sai rồi. Khâu Thiện cho đến bây giờ cũng không phải là người dễ thương lượng….

Khâu trật vẫn luôn làm nền rất là mong đợi nhìn anh cậu, nghìn vạn lần không nên là Tinh Thành! Đi đâu đều tốt, nếu như thật sự đi Tinh Thành, mẹ cậu còn không biết lăn qua lăn lại cậu như thế nào đâu!

Anh trai cậu rốt cuộc là thương cậu, chỉ chỉ Khâu Trật, “Tự em nói muốn đi đâu đi.”

“…” Mọi người trầm mặc.

Khâu Trật nhìn anh cậu sắp khóc rồi, không nên bức người lên tuyệt lộ như vậy! Thượng đế làm chứng, cậu một chút cũng không muốn vào Khâu thị!

Chu Mặc nhẹ nhàng ngoéo khóe miệng, hệ số nguy hiểm của vấn đề này rất cao. Nếu như nơi Khâu Trật đi là lão gia tử mở miệng, như vậy ngày hôm nay cho dù Khâu Thiện có ý kiến cũng không thể gạt ý của lão gia tử. Thế nhưng lời này Khâu Thiện vừa hỏi, Khâu Trật liền phải cân nhắc thật tốt, Khâu thị cũng không phải là tình trạng Khâu Trật muốn chọn cái nào chính là cái đó. “Con có thể xin quay về nước A không?” Khâu Trật yếu ớt đề nghị.

Hải Lan vẫn không hé rang liếc mắt nhìn con trai mình, cũng không nói chen vào, tựa như này thật chỉ là chuyện của hai anh em.

Khâu Thiện nở nụ cười, “Mấy thứ ở nước ngoài kia em học cũng không sai biệt lắm, như vậy, anh cho em năm trăm vạn, lãi 5/1000, một năm sau nếu em có thể đem tiền vốn là lãi đều trả lại cho anh, ngành xuất bản kia thuộc về em quản.”

Diệp Cảnh Văn cùng Chu Mặc nhìn thoáng qua nhau, cái bàn tính này của Khâu Thiện thật hay, mặc kệ sau này thế nào, Khâu Trật đều vào không được Tinh Thành. Bất quá, có vào Tinh Thành hay không đối Khâu Trật mà nói thật đúng là không phải chuyện khẩn cấp gì. Cậu ở nước ngoài tự mình nghĩ ra game online vừa vặn thiếu tài chính mở rộng. Vốn cho là hôm nay bị mẹ cậu bán đi, không nghĩ đến quanh co, còn có thể đến một khoản thần kỳ như thế. Khâu Trật thật cao hứng, tiện thể đối với anh trai mình càng là cảm động đến rơi nước mắt.

Khâu Thiện liếc mắt nhìn Khâu Trật, cái công ty Tinh Thành này Khâu Thiện hắn thật đúng là không để vào mắt. Ở Khâu gia chỉ có Khâu Thiện hắn nguyện ý, không có bị nguyện ý. Tinh Thành không thể cứ như vậy chuẩn bị cho Khâu Trật cái Khâu nhị thiếu được sủng ái này! Khâu Thiện bưng tách trà, hài lòng uống một ngụm, tóm lại Khâu gia muốn bù đắp cho Lâm Ngạn một phần, để cho Lâm Ngạn theo Cổ Thành học thêm chút, chờ thời cơ chín mùi, hắn phải làm cho người phụ nữ bên cạnh này trực tiếp đem Tinh Thành giao cho đứa con trai mà bà vứt bỏ. Đến lúc đó khẳng định rất đặc sắc, Khâu Thiện không tiếng động cười cười, sắp tới thật đúng là đáng giá mong chờ!

Chú thích:

Golden Retriever

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.