Chương trước
Chương sau
* Khúc nhạc đệm: Sự việc, tiết mục, bài hát, nhạc đệm xen giữa (Trong phim hay trong các vở kịch)

Chu Mặc dụ dỗ nhóc con ngủ, lau đầu nhỏ của Lâm Đậu Bao phát hiện đã giảm sốt mới yên tâm đi ra. Vừa mở cửa, liền thấy Lâm Ngạn cầm khăn mặt đứng ở ngoài cửa đờ người ra, thuận lợi tiếp nhận khăn mặt, đem người dắt xuống lầu.

“Hôm nay bọn nhỏ chơi đùa cãi nhau, không cẩn thận ngã xuống bể phun nước, bây giờ thời tiết lạnh, Đậu Bao có chút lạnh, không cần lo lắng.” Chu Mặc đem Lâm Ngạn an trí ở bên ghế salon, xoa xoa đầu cậu, “Công ty tôi còn có hội nghị, đợi một chút để cho vú Tào giúp pha trà gừng cho đứa nhỏ chút.”

Lâm Ngạn ngăn chặn đáy lòng bi thương phiên giang đảo hải, gật đầu, chính là không có để cho Chu Mặc nhìn ra một chút dị dạng gì.

Chu Mặc đứng lên giúp cậu đặt những thứ cần dùng ở bên người, lúc này mới ra cửa. Lúc đang đứng ở thang lầu vừa vặn vú Tào chuẩn bị vào cửa gặp Chu Mặc thì ngây ra một lúc, “Cậu Chu, hôm nay không phải cậu không quay về dùng cơm sao?”

“Vú Tào, Lâm Đậu Bao có chút sốt, thế này phiền người chú ý một chút.” Vú Tào làm người làm đã mấy chục năm rồi, có vị lớn tuổi này chăm sóc, trong lòng Chu Mặc mới yên tâm một chút. Trong nhà một lớn một nhỏ, một bị thương, một bị bệnh, Chu Mặc ấn ấn đầu của mình, vẫn là đạp chân ga đến công ty. Sắp cuối năm, chính là thời cơ thúc đẩy hoạt động của công ty bách hóa tốt nhất, cho dù là Chu Mặc cái người cuồng công việc cũng có chút ăn không tiêu.

Vú Tào đứng ở cửa nhìn xe rời đi, mới nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Chu phu nhân, Tiểu Đậu Bao bị bệnh.”

Cũng không biết bên kia điện thoại nói cái gì đó, vú Tào đứng ở đó có chút do dự, “Chu phu nhân, cái này không quá hợp đi?”

Chu phu nhân ở đầu bên kia điện thoại thế nhưng cảm thấy thật thích hợp, đơn giản là cơ hội tốt trời ban! Hiện tại chính là thời điểm Lâm Ngạn cần bà người mẹ chồng này, lúc này không lên còn đợi lúc nào!

Chu lão gia tử ngồi ở trong vườn hoa uống trà nhìn gương mặt kích động của lão bà nhà mình, tâm run lên một cái, nhanh chóng khuyên nhủ, “Kiềm chế, kiềm chế chút đi, đều đã lớn tuổi như vậy rồi còn dễ dàng kích động như thế!”

Tay ngọc Chu phu nhân vung lên, “Tôi muốn đi đến nương tựa chỗ con dâu của ông!”

“…”

Chu lão gia tử vẻ mặt cẩu huyết nhìn bà, cái gì?!

Lâm Ngạn đã được Chu phu nhân nhận định làm con dâu Chu gia tâm tình bây giờ cùng “mẹ chồng tương lai đến” thế nhưng ngược lại như hai cực đoan. Cậu ngồi ở trên ghế sa lon, lần đầu tiên cảm thấy gia đình đơn thân đối đứa nhỏ bất lợi lớn như thế, thế nhưng tình huống của mình muốn xây dựng một gia đình sao mà gian nan! Muốn tìm một người có thể tiếp nhận cậu và đôi tham ăn, đối với Lâm Ngạn mà nói quả thực là không thể tưởng tượng được. Năm đó vốn cho là Dương Thụ là người có thể giao phó, Dương Thụ hiểu tất cả về cậu, cũng rất yêu thương hai đứa con của cậu, thế nhưng sau cùng cũng không có chống chọi gia đình và tỏ ý lực hấp dẫn đối với cậu.

Về phần Chu Mặc một mực bên cạnh đảo quanh mình, Lâm Ngạn nghĩ rất rõ ràng. Vị đại thiếu gia này có thể thích đàn ông, nhưng là phải là thật tương đối thành thực, mà bất luận bản thân Chu Mặc, hay bất kỳ người Chu gia nào đứng ra cũng không có chỗ cho Lâm Ngạn cậu dung thân. Chu gia nhà giàu như vậy, làm sao có thể muốn một người đàn ông mang theo hai đứa con cùng người nối nghiệp của mình đứng chung một chỗ. Xã hội này còn chưa có khoan dung đến nông nỗi để cho Lâm Ngạn cậu có thể tùy ý nằm mơ.

“Cậu Lâm” Vú Tào vừa vào cửa bước chân có chút nặng nề, thấy Lâm Ngạn ngồi ở đó vẻ mặt trầm tư, lời đến khóe miệng chuyển chuyển lại nuốt xuống.

“Vú Tào, ngày hôm nay không cần vội, thân thể Đậu Bao khó chịu, liền nấu chút cháo đi.”

Lâm Ngạn không yên lòng đứa nhỏ một mình ở trong phòng, lúc chống ba toong chuẩn bị vào phòng. Vú Tào đứng ở bên cạnh, có chút nóng nảy, Chu phu nhân nhưng vẫn đang chờ đâu!

“Cậu Lâm cái kia, có chuyện này tôi muốn thương lượng với cậu một chút?”

Lâm Ngạn dừng bước, có chút kinh ngạc xoay người, “Vú Tào, có chuyện gì?”

“Cái kia…. Cái kia cậu Lâm, tôi có thể làm đến ngày mai được hay không?” Vú Tào thật sự là có chút khó mở miệng, “Con tôi ở nông thôn chính mình làm chút buôn bán, muốn đón tôi trở về ở cùng nhau, không muốn tôi ở trong thành thị cực khổ nữa.”

Lâm Ngạn nhất thời ngây ngẩn, đầu năm nay tìm bảo mẫu tốt đều khó khăn a?! Thế nào nói không làm liền không làm nữa rồi!

“Vú Tào, hai đứa nhỏ đều thích cơm bà nấu, nếu như bà đột nhiên đi như vậy, bà xem tôi một chốc cũng tìm không được người thích hợp. Nếu không cùng con trai bà thương lượng một chút, chờ tôi chân thuận tiện, tôi bên này lập tức để cho người trở về dưỡng lão.”

Lâm Ngạn cũng là nóng nảy rồi, đây không phải là họa vô đơn chí sao!

“Cậu Lâm, cậu đừng vội, tôi có một đứa cháu gái ngoại cũng là đang giúp việc cho người khác, nếu không tôi để cho nó xin nghỉ sang đây giúp mấy ngày?” Vú Tào suy nghĩ một chút người nhà khác này, đầu thật đau. Thương cảm lão bà tuổi đã cao, còn phải vắt não nói chuyện cho chu toàn.

Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, cũng không còn biện pháp khác, cũng không thể làm khó người ta nữa.

“Nếu như có thể, có thể làm phiền cô ấy buổi tối đến một chuyến không?” Tuy rằng vú Tào làm việc ổn thỏa, thế nhưng người bảo mẫu này vẫn là phải kiểm tra một chút.

Vú Tào thở phào nhẹ nhõm, “Cậu Lâm, thực sự xin lỗi, tiền lương nửa tháng này tôi cũng không cần.”

“Vậy sao được, số tiền này đều là chúng ta đã giao hẹn.” Lâm Ngạn liền vội vàng lắc đầu, “Bữa trưa liền làm phiền vú Tào rồi.”

Vú Tào thấy sắc mặt Lâm Ngạn có chút uể oải, ai thán một tiếng liền nhanh chân vào phòng bếp. Chờ Lâm Ngạn vào phòng, mới gọi điện thoại cho Chu phu nhân, “Cậu Lâm muốn gặp người trước.”

“Vú Tào cực khổ rồi! Tiền lương nửa tháng này trở về tôi kêu người gửi cho bà.” Chu phu nhân thẳng thắn lưu loát cúp điện thoại, quay đầu liền lôi kéo vú Trương đi đến cửa, Chu lão gia tử quả thực là ngẩn ra không có ngăn cản! Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn lão thái thái như một cơn gió chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau trước cửa truyền đến tiếng động xe ô tô.

“…”

Chờ Chu Mặc vội vã đi họp xong chạy về, vú Trương đã làm xong một bàn thức ăn đứng bên cạnh, Chu phu nhân khí định thần nhàn ngồi ở trong phòng khách, Lâm Ngạn gương mặt mê mang ngồi ở bên cạnh. Cậu hình như đến hiện tại còn chưa biết tình trạng trước mắt…

“Mẹ!” Đầu Chu Mặc lập tức liền đau, “Tại sao người lại ở đây?”

“Vú Tào phải về nông thôn dưỡng lão, mời tiểu Trương giúp mấy ngày.” Chu phu nhân hoàn toàn không thấy khuôn mặt đang lạnh dần của con trai, “Ai nha, coi trí nhớ của ta kìa, thiếu chút nữa xũng đã quên nói cho con biết, tiểu Trương thế nhưng là cháu gái ngoại của vú Tào.”

Hai người mới vừa bị nhận thân, một mồ hôi ứa lạnh, một bình tĩnh như thường. Bà Tào nhìn tiểu Trương đứng giống như cây cột nhà một chút, nhất thời đổ mồ hôi. Quả nhiên là người đi ra từ gia đình giàu có, định lực này thật đúng là điều không phải một lão bà như bà có thể so sánh!

Lâm Ngạn ngồi ở trên ghế salon như đứng đống lửa, như ngồi đống than nhìn vú Tào, đang nhìn vú Trương kia một bộ dáng quản gia tinh anh gương mẫu, nhất thời xoắn xuýt, vị Chu phu nhân này lúc vào cửa còn lôi kéo chính mình cuồng trò chuyện một trận, chờ thời điểm gốc gác của mình không sai biệt lắm bị tìm tòi không sai biệt lắm, Chu Mặc mới đuổi kịp quay về giải cứu cậu…

“Chu phu nhân…” Lâm Ngạn chưa thấy qua thái thái nhà giàu có lực thân thiện như vậy, mấy lời kia có thể đẹp giống như tâm đại cô bát đại thẩm trong truyền thuyết vậy, thậm chí ngay cả mình thích quần lót màu gì đều hỏi, Lâm Ngạn ngồi ở đó đều sắp khóc, những chuyện lộn xộn này là cái gì!

“Lâm Ngạn, đi gọi Đậu Bao thức dậy ăn cơm.” Hiện tại đầu Chu Mặc cũng đau, lão thái thái thật đúng là không theo lý xuất biển hiệu! Nguyên lai chính là sợ bà làm loạn, mới mời vú Tào có chút nổi tiếng ở bên ngoài. Kết quả lão thái thái rất là có bản lĩnh, dám làm cho vú Trương vào nhà Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn vốn là một đầu tương hồ, Chu Mặc vừa mở miệng cùng Chu phu nhân lên tiếng chào liền đi vào phòng Đậu Bao.

“Mẹ, người muốn làm gì?!”

Chu phu nhân nháy mắt với vú Trương, chỉ chốc lát sau trong phòng chỉ còn lại có hai mẹ con hai người.

“Đậu Bao ngày hôm nay đã bị người khi dễ, liền không cho phép người làm bà ta đây đến thăm?”

Chu Mặc nhướng mày, tin tức của lão thái thái đúng là nhanh nhẹn.

“Mẹ!” Chu Mặc cởi áo khoác ra, ngoài ở đối diện Chu phu nhân, “Người cứ như vậy mà đến, người làm cho Lâm Ngạn nghĩ thế nào?”

Chu phu nhân rất bình tĩnh, “Người với người ở chung đều là từ chưa quen thuộc đến quen thuộc, con yên tâm, ta sẽ không phá hư kế hoạch của con, thế nhưng con cũng không thể cản trở ta đến thăm cháu trai bảo bối của ta!”

Chu Mặc liếc mắt nhìn lão thái thái một chút, rất tốt, thái độ rất cương quyết!

“Người chuẩn bị giải thích thế nào?”

“Con trai a” Chu phu nhân nhìn đứa con trai mặt than của mình thẳng lắc đầu, tâm địa gian xảo thế nào cũng không hơn được một nữa nhóc con Khâu gia kia!”Tốc độ truy người này của con không thể được a? Nếu ta nói, trực tiếp ngả bài đem người cưới về nhà, như vậy con trai con gái là của con, cha đứa nhỏ cũng là của con!” Lão thái thái suy nghĩ một chút cảm thấy kiến nghị này rất tốt, nói vậy cháu trai cháu gái đều là của bà, con dâu cũng là của bà.

“Nói như thế….” Chu Mặc tìm một vị trí thoải mái dựa vào, rất là khẳng định đối với mẹ hắn có kết luận, “Cháu trai cháu gái của người đã sớm theo con dâu người chạy!”

“…”

“Hơn nữa, người làm cho Lâm Ngạn hiện tại làm sao tiếp thu người năm đó mua cậu ấy cả đêm?” Chu Mặc nhìn nhận vấn đề luôn luôn có thể nhất châm kiến huyết, “Mẹ, con trai người là cái người phạm sai lầm kia!”

Chu phu nhân trầm mặc, trong phòng nhất thời yên tĩnh. Một lúc lâu, Chu phu nhân mới thở dài một hơi, “Nếu như sau cùng Lâm Ngạn vẫn không thể tha thứ cho con?”

“Con hiện tại đang chuộc lỗi.”

“…”

Giờ khắc này Chu phu nhân đột nhiên hiểu kiên trì của con trai mình, hắn muốn chậm rãi dùng tình yêu của mình đến an ủi Lâm Ngạn bị tổn thương nhiều năm như vậy, dùng lực lượng của chính mình đến bảo hộ cái người đã từng bị hắn lợi dụng thương tổn. Có thể sau cùng Lâm Ngạn vẫn không thể tiếp nhận hắn, thế nhưng Chu Mặc đã nỗ lực, nỗ lực chưa chắc sẽ có cùng hồi báo, nhưng ít ra cuộc sống Lâm Ngạn bây giờ đúng là đang chậm rãi cải thiện. Vô luận là gia đình hay sự nghiệp, thực sự là hướng về một phương hướng phát triển tốt hơn. Nửa năm qua này, Chu Mặc ở sau lưng yên lặng nỗ lực tất cả, đều đã chúng minh rất tốt điểm này.

“Mẹ hiểu, nếu như sau cùng Lâm Ngạn vẫn không thể thích con, có lẽ lựa chọn những người khác, Chu gia tuyệt không cho phép con cháu Chu gia lưu lạc ở bên ngoài!”

“Mẹ, người như vậy có tính là cho con áp lực hay không?” Chu Mặc liếc mắt nhìn một chút ánh mắt ung dung của lão thái thái, không khỏi lắc đầu, lão thái thái này thật đúng là biết tìm cho hắn thêm việc!

Hai mẹ con này coi như là đạt thành hiệp nghị, đều nhượng bộ một bước, lão thái thái chỉ để ý đến xem cháu trai bảo bối của mình, Chu Mặc lại phụ trách chăm sóc Lâm Ngạn thật tốt.

“Được rồi, ngày hôm nay ta đi trước, bắt đầu từ ngày mai đôi bảo bối liền do ta chăm sóc. Về phần giải thích thế nào, chính con tự nhìn mà làm đi.”

Lão thái thái rất không trách nhiệm phủi mông một cái đã rời đi, vú Trương cứ như vậy bị ném ở nơi này Lâm Ngạn, tiếp tục công việc bảo mẫu gián điệp này.

Chu Mặc lắc đầu, xoay người vào phòng Lâm Đậu Bao. Trong lòng nghĩ đến vô số lời giải thích, thế nhưng đối mặt với hai cha con đang nằm trên giường ngủ vù vù, nhất thời ý tưởng gì đều không có… Lâm Ngạn này thật đúng là không phải không để hắn vào trong mắt!

Chu Mặc ngồi bên giường, nhìn một lớn một nhỏ ngay cả tư thế ngủ cũng đều giống nhau như đúc, không khỏi cười khẽ một cái, dùng điện thoại chụp một tấm hình gửi đi. Lúc này Chu lão gia tử đang ở trong vườn hoa tưới hoa cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, nhất thời vui vẻ.

“Chuyện Bác Hằng kia con tự mình làm chủ.” Từ trước đến nay lão gia tử lời ít mà ý nhiều, thế nhưng nói ra đều có thể nói đến điểm quan trọng.

Chu Mặc tắt di động, sờ sờ trán Lâm Đậu Bao, đã hạ sốt rồi. Hôm nay mặc dù là bọn nhỏ trong lúc vô tình chơi đùa ầm ĩ, thế nhưng lại làm cho hắn phải xem xét kỹ vấn đề này. Nhất định phải mau chóng tháo gỡ khúc mắc của Lâm Ngạn mới được! Chỉ có mở ra khúc mắc của Lâm Ngạn, có một số việc mới có thể cùng đôi tham ăn nói rõ. Chu Mặc nhìn Lâm Đậu Bao ngủ đến vù vù một chút, yêu thương. Đứa nhỏ này nếu so với bé con kia cảm tính nhiều hơn.

“Chú.” Không biết tỉnh lại lúc nào Lâm Đậu Bao dùng cái tay ngắn đâm a đâm bàn tay to của Chu Mặc, “Chú, cái đề nghị buổi trưa còn có hiệu lực không?”

Chu Mặc ngây ra một lúc, mới ý thức được nhóc quỷ nhỏ này hỏi cái gì, cúi đầu dán ở bên tai Đậu Bao nỉ non, “Đương nhiên, đề nghị của chú lúc nào cũng có hiệu lực.”

Lâm Đậu Bao hé mắt, “Con đây có thể nói cho Đới Thư Hào Đậu Bao cũng có mẹ sao?”

Chu Mặc hé miệng nở nụ cười, “Đương nhiên.”

Hắn đây coi như là được thừa nhận! Chu Mặc có chút ít cảm khái, nếu để cho Lâm Ngạn biết, khẳng định sẽ đem mình đuổi ra cửa…

Hai cha con không tiếng động đối nhau nở nụ cười, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra. Hai người quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Thang Viên tan học đứng ở cửa, phía sau cửa còn theo Hàn Tiếu. Hàn Tiếu hướng Chu Mặc gật đầu, liền xoay người rời khỏi.

Lâm Thang Viên nhìn hai lớn một nhỏ trong phòng một chút, đưa tay sờ đầu Lâm Đậu Bao. Lâm Ngạn vựng vựng hồ hồ (choáng váng) tỉnh lại, liếc mắt nhìn Chu Mặc, nhất thời tỉnh.

“Chu phu nhân đâu?” Lâm Ngạn vỗ vỗ đầu mình, bất quá dỗ Lâm Đậu Bao nằm nướng một hồi, cư nhiên trực tiếp ngủ!

“Mẹ tôi đi về trước.”

“Bà bà đã đến đây?” Lâm Đậu Bao vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thang Viên lắc đầu, “Lâm Đậu Bao, chỉ có ngu ngốc mới có thể sinh bệnh.”

“Ai nói!” Bị gọi ngu ngốc Lâm Đậu Bao rất không vui, thở phì phò.

“Đạo Minh Tự.” (Nhận vật đứng đầu F4 trong phim vườn sao băng, ý nói ngốc mà không chịu nhận mình ngốc, theo mình cảm nhận là vậy ^^)

“…”

“…”

“…”

Lâm Ngạn có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con gái mình, quyết định sau này tuyệt đối không thể lại để cho Chu Lam cho bé con kia xem những thứ phim truyền hình thần tượng ngổn ngang kia, này đều cái gì cùng cái gì a! Ngồi dậy ôm Lâm Đậu Bao béo đô đô, bọc tiểu béo ú đến ấm áp, mới để cho Lâm Thang Viên dắt đi ra chuẩn bị ăn cơm.

Sờ sờ mái tóc có chút xốc xếch của mình, rất là không có ý tứ, “Xin lỗi.”

Chu Mặc đứng dậy đi đến, ôm lấy cậu, một tay đem cậu khóa trong ngực, một tay vuốt tóc cậu, “Mẹ tôi đã sớm gặp qua hai đứa tham ăn, Diệp Cảnh Văn và Diệp Hằng đều là con nuôi của mẹ tôi, lão nhân gia thích trêu chọc chơi đùa cùng bọn nhỏ, nếu là có thể, để cho mẹ tôi đến thăm đôi tham ăn.”

“…” Trực giác Chu Mặc cũng không phải lý do này, nhưng là phải nói là mẹ Chu Mặc cố ý đến xem cậu, ý tứ này liền thay đổi rồi. Nếu như Chu Mặc nói như vậy, Lâm Ngạn có chút tâm tính ốc sên gật đầu một cái, rốt cuộc chấp nhận cách nói này.

Chu Mặc ôm cậu, khẽ hôn vành tai của cậu một cái, “Cám ơn em!”

Nguyên bản còn có chút không được tự nhiên Lâm Ngạn nhất thời ngây người, cám ơn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.