Thời Giang đã được cậu dỗ dành xong rồi, tối hôm qua đã ôm cậu ngủ, nhưng khi buổi sáng thức dậy cậu lại chưa hề được Thời Giang ôm!
Chắc là chỉ mới dỗ xong được một nửa.
Cậu sẽ tặng thư tình cho Thời Giang, không chừng có thể sẽ dỗ tốt được anh.
Mục Vân Tinh tràn đầy nhiệt huyết, cả ngày cũng không đi đâu, mấy học sinh trung học ở dưới lầu gọi Mục Vân Tinh đi chơi bóng rổ Mục Vân Tinh đều kiên quyết từ chối, hơn nữa một mình độc chiếm phòng sách, không cho Thời Giang đi vào.
Trong lúc đó Thời Giang đã làm phiền Mục Vân Tinh mấy lần, khi Mục Vân Tinh thấy Thời Giang đi tới, cả người đều nằm úp sấp về phía trước, không nhúc nhích tí nào, còn bảo Thời Giang mau rời khỏi đây đi.
Nhưng Thời Giang đã nhìn thấy góc của tờ giấy mà Mục Vân Tinh che đậy, lưu manh trung nhị đang viết thư tình cho anh.
Trong lòng Thời Giang nảy lên một ý xấu, cố ý đi qua động tay động chân với Mục Vân Tinh, vừa xoa đầu Mục Vân Tinh, vừa bóp cái má lộ ra một ít của cậu. Nhưng Mục Vân Tinh không dám phản kháng, khuất nhục mà tiếp nhận.
Tâm trạng của Thời Giang rất tốt, tạm thời buông tha Mục Vân Tinh đang để anh tuỳ ý xoa bóp.
"Đi ăn cơm thôi."
"Ồ, anh ra ngoài trước đi." Mục Vân Tình vì cái bất ngờ này mà lao tâm khổ tứ, Thời Giang rất phối hợp, trước khi đi ra ngoài còn rất tri kỷ đóng cửa lại cho Mục Vân Tinh.
Bảy hai ba là Mục Vân Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-la-trai-nghiem-gi/1059947/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.