Phong Dự Thần ôm Hạ - sợ độ cao - Hành vào trong lòng, nói: "Bây giờ mới biết ở trong lòng chồng của em là nơi cản gió tốt nhất sao?"
Hạ Hành ngẩng đầu lên.
Mới qua một buổi tối, Phong Dự Thần đã đem quan hệ của hai người thăng cấp đến vậy.
"Ai là chồng cơ?" Hạ Hành bám vào quần áo Phong Dự Thần.
Nghĩ đến chuyện cầu hôn, Phong Dự Thần dừng một chút: "Sớm muộn."
Sớm muộn là có ý gì?
Hạ Hành không biết nên dò hỏi làm sao. Nhưng mở miệng phản bác thì Phong Dự Thần chắc chắn sẽ nói cậu làm nũng, Hạ Hành đẩy Phong Dự Thần ra, muốn ngồi xuống. Cáp treo lại ngang qua một điểm nối tiếp, vang lên tiếng kèn kẹt. Hạ Hành đứng không vững liền nắm chặt Phong Dự Thần.
Phong Dự Thần trực tiếp ôm lấy Hạ Hành mà hôn xuống.
Hôn gần mười phút, cũng đến bờ bên kia. Miễn cho người này không còn sợ nữa.
Biết Phong Dự Thần là thừa dịp cháy nhà hôi của, Hạ Hành cũng không dám động, hơn nữa hôn môi so với ôm ấp càng hiệu quả hơn, chỉ một lúc sau Hạ Hành đã quên mất cáp treo, quên mất hẻm núi, quên mất sợ hãi, đắm chìm trong mật ngọt vui sướng cùng rung động.
Lúc này đối diện xuất hiện một chiếc cáp treo xuyên qua tầng tầng sương mù dày. Bên trong còn có một người đang cầm máy ảnh, chụp lại dãy núi ảo diệu kia. Dưới một tầng mây mù, khiến cho hiệu ứng càng thêm bắt mắt, khiến cho anh ta không thể đặt máy ảnh xuống.
Lúc hai chiếc cáp treo chuyển cùng hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-lao-dai-hao-mon/532604/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.