Sáng sớm hôm sau, Hạ Hành đang dựa vào lồng ngực Phong Dự Thần say giấc thì điện thoại di động đột nhiên vang lên. Phong Dự Thần đưa điện thoại di động tới, thuận tiện nhìn qua.
"Là Phó Nhất Bác." Phong Dự Thần nói.
Lúc này trong lòng cậu có loại dự cảm bất tường.
Hạ Hành vừa nghe là Phó Nhất Bác gọi đến, vội ngồi dậy, một giây sau khi nhìn thấy thân thể của mình hiện tại, liền chui vào chăn. Đêm qua hai người vì thực hiện mục tiêu thứ hai, đều vô cùng tận lực, dằn vặt đến rất muộn cho nên mới ngủ quên.
Bây giờ đã là tám giờ.
"Phó đạo." Hạ Hành đến đây lần này chủ yếu chính là muốn gặp Phó Nhất Bác.
"Cậu ăn cơm chưa?" Phó Nhất Bác nói.
"Tôi ăn rồi." Xem ra Phó Nhất Bác đang muốn gặp cậu.
Nhưng bây giờ mới mấy giờ chứ? Phó Nhất Bác đã ăn cơm rồi sao?
Nghe Hạ Hành đáp, lông mày Phong Dự Thần đã nhíu lại.
"Vậy chúng ta gặp mặt. Bàn kịch bản một chút." Phó Nhất Bác nói.
"Để tôi đến chỗ ngài." Hình như Phó Nhất Bác rất gấp.
"Không vội không vội, tôi còn đang ăn cơm. Một tiếng nữa chúng ta gặp." Nói xong, Phó Nhất Bác báo địa điểm cho cậu.
Hạ Hành thở phào nhẹ nhõm. May mà còn kịp ăn sáng.
Phong Dự Thần cau mày nhìn Hạ Hành nhảy xuống khỏi giường, nhặt quần áo vứt lung tung trên đất đêm qua, bắt đầu mặc vào.
Da thịt Hạ Hành trắng nõn lưu lại dấu vết của hắn, cũng không bị nổi mẩn.
Mục tiêu thứ hai tiến triển coi như thuận lợi. So với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-lao-dai-hao-mon/532603/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.