Mặc Tần Minh nhìn cô liền hiểu tâm tư, nhẹ giọng nói.
“Đừng lo, mấy đứa trẻ mà mẹ anh nuôi dạy, sống rất tốt”
Dương Linh gật đầu, nhìn mấy đứa vui vẻ như vậy cô cũng lo bớt phần nào, đã tới nhà, Mặc Tần Minh bước vội xuống bên cạnh cô, miệng không ngừng nói.
“Để anh đỡ em” Anh sợ cô đứng không vững.
Dương Linh xua tay anh, tỏ vẻ cô rất ổn, “Em không sao, em tự đi”
Cô đi dần vào nhà, bỏ lại anh đứng đằng sau. Mặc Tần Minh vẫn vậy, vẫn luôn im lặng theo dõi cô từ đằng sau.
“Muốn ăn gì không, anh nấu”
Anh cũng thật là, nấu chẳng tới đâu cũng thích trổ tài, sao không mua đồ ăn ngoài cho nhanh, cô nhìn anh phì cười. Mặc Tần Minh liền thấy không hài lòng.
“Em cười gì” Anh hỏi.
“Anh mời học thêm món nào hả” Dương Linh vẫn che miệng cười vừa nói.
Nhớ lại những lần trước anh nấu cho cô, ừm thì có chút không ngon, nhưng có cần cô cười chê thẳng mặt như vậy không, anh cau mày tỏ vẻ giận dỗi rồi dần lấy lại vẻ bình tĩnh, miệng lại cười khoái chí nhìn cô.
“Đấy phải chông cậy vào em rồi”
Dương Linh đang cười anh thì dừng lại, trên khuôn mặt cô lại hơi đỏ có chút e thẹn, cô nhớ tới mấy tháng trước anh có nói với cô về chuyện sẽ nhờ mình dạy anh nấu mấy món, ấy vậy mà anh lại muốn “khỏa thân”, cô nhìn ngang ngó dọc như đang tìm cách chạy thoát.Thường ngày anh nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-chong-cu/2602187/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.