Phương Bắc không có chim nhạn bay về, gió lạnh thổi qua bên ngoài phòng. Hà Yến Đình đứng trong Thừa Minh Điện rộng lớn, gió thổi tung vạt áo hắn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo như đêm sương, hơi nheo lại.
Hắn lạnh lùng quay người nhìn Dung Ưng phía sau. Dung Ưng thân hình yếu ớt, mùa đông luôn phải mặc kín mít, nhưng trông vẫn gầy gò.
Hà Yến Đình đ.á.n.h giá Dung Ưng đang quỳ rũ đầu dưới đất: “Y đã hết bệnh rồi.”
Dung Ưng vẫn không dám ngẩng đầu. Những năm gần đây ở bên cạnh Hà Yến Đình, hắn hiểu rõ sự hung hãn của Bệ hạ, hắn tiếp tục cúi mắt.
Hà Yến Đình đi dạo đến bên cạnh Dung Ưng, nắm lấy tóc hắn, khẽ vuốt qua: “Y thuật của ngươi cao minh đến thế, chữa khỏi cho y, quả nhiên là diệu thủ hồi xuân, Biển Thước tái thế.”
Trên đầu Dung Ưng lấm tấm mồ hôi, hắn cũng không dám đưa tay lau đi: “Nô tài không dám.”
Hà Yến Đình liếc nhìn Dung Ưng, giọng nói lại lạnh thêm vài phần: “Y có khả năng nào…”
“Lại một lần nữa biến thành như trước không?”
Dung Ưng đột nhiên ngẩng đầu, hắn có chút kinh hoàng nhìn Hà Yến Đình: “Bệ hạ…”
Hà Yến Đình đi đến trước mặt Dung Ưng, nhéo cằm hắn, thong thả hỏi: “Trẫm hỏi ngươi, có hay là không?”
Dung Ưng nhìn Hà Yến Đình gật đầu: “Có.”
Nhưng cuối cùng vẫn từng câu từng chữ nói: “Nhưng thương tổn đã ăn vào căn cốt, e rằng không thể sống thọ như người thường mà qua đời.”
Hà Yến Đình lẩm bẩm: “Không thể sống thọ như người thường?”
Gió lại nổi lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804161/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.