Trong phòng, lò sưởi dưới nền cháy rất mạnh, hơi ấm như mùa xuân làm gương mặt Tang Hải Thanh hơi ửng hồng. Y đột nhiên đẩy n.g.ự.c Hà Yến Đình ra: “Ngài ngài ngài…”
Y trợn tròn mắt trừng Hà Yến Đình: “Có thể hay không đừng động tay động chân với ta?”
Đầu y đau nhói dữ dội, đây là di chứng để lại sau khi mất trí nhớ. Y nhắm mắt lại xoa thái dương: “Nếu ta nhớ không nhầm, 5 năm trước chính ngài đã nói, chúng ta hòa ly.”
Y hơi mở mắt, thấy nam nhân tuấn tú và cường tráng kia, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và một thứ tình cảm phức tạp không tên.
Hắn nhíu mày, hơi cúi người xuống, quỳ nửa người trước mặt Tang Hải Thanh: “Ta hối hận rồi, được chưa?”
Tang Hải Thanh nhìn nam nhân cường tráng này gối đầu lên đùi mình. Y thấy lông mi hắn rung rung, như đang nhẫn nhịn khóc thút thít. Tang Hải Thanh cũng có một khoảnh khắc mềm lòng, nhưng y đột nhiên chán ghét bản thân dễ mềm lòng. Y sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương mình nữa.
Y nhìn Hà Yến Đình nói: “Không được, ngài đã nói rồi sao có thể không nhận?”
Hà Yến Đình ngẩng đầu lên. Khuôn mặt hắn giống hệt Ám Ngũ, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt: “Theo ta về kinh.”
Hắn đứng dậy, khí độ lạnh lùng toát ra phong thái đế vương. Hắn nhìn Tang Hải Thanh nói: “Ta hứa cho em làm Hoàng hậu, phong Phỉ Nhi làm Thái tử.”
Tang Hải Thanh nhìn Hà Yến Đình. Đột nhiên, cảm giác bất lực vô cớ sinh ra. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804160/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.