Tang Hải Thanh cảm thấy vừa ra khỏi phòng, tất cả mọi người trong vương phủ đều tò mò nhìn chằm chằm y, đặc biệt là cái bụng của y, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tang Hải Thanh ngước mắt nhìn thời tiết, gió mát trong lành: “Trời đẹp thế này, chúng ta đi thuyền hoa nhé? Ta muốn chọn vài cây bút lông làm bằng lông lợn để vẽ tranh Ngọc quả nho.”
Hà Nguyệt liền nói: “Vâng ạ.”
Bụng y đã lớn hơn rất nhiều, độ cong càng lúc càng to, y đi đường đều phải có Hà Nguyệt đỡ. Vừa bước vào thuyền hoa, y liền nghe thấy một giọng nói: “Công tử, khăn của ngài rơi rồi.”
Tang Hải Thanh quay người lại, thấy Khổng Sanh đang tiến tới. Hắn quả thật vô cùng tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt long lanh như sao trời: “Cảm ơn nhé.”
Khổng Sanh nhìn Tang Hải Thanh: “Công tử đến mua gì thế? Ta có thể giới thiệu cho ngài.”
“Muốn mua bút lông làm bằng lông lợn để vẽ tranh.”
Khổng Sanh dẫn Tang Hải Thanh đến khu trưng bày bút lông: “Vẽ gì vậy?”
“Quả ngọc nho.”
Khổng Sanh cười nói: “Công tử cũng thích quả ngọc nho sao?”
“Thích.”
Tang Hải Thanh nhìn những bức tranh phỏng theo quả ngọc nho treo đầy tường: “Những bức tranh này của nhà ngươi phỏng theo rất giống, chỉ là màu sắc chưa chuẩn lắm. Nếu chuẩn hơn một chút sẽ đẹp hơn nhiều.”
Nụ cười trên môi Khổng Sanh càng sâu hơn: “Công tử tuổi còn trẻ, sao lại có nhận xét tinh tế như vậy? Chỗ ta còn một bức chưa tô màu, công tử có muốn thử không?”
“Vậy ta thử xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804138/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.