Bóng đêm hiu quạnh như cánh đồng hoang bị lửa thiêu. Ánh trăng chiếu lên người Tang Hải Thanh, làm làn da trắng nõn của y càng thêm nổi bật, khiến những vết m.á.u loang lổ trên cổ trông càng kinh hoàng. Đặc biệt là mùi hương phù dung mà đã lâu lắm rồi không ngửi thấy, Bạch Tây Nhạc rùng mình một cái. Dáng vẻ t.h.ả.m thương của Tang Hải Thanh, vừa nhìn đã biết là bị cưỡng ép kết thành lễ.
Nhưng hắn được quận chúa phái tới để trông chừng Tang Hải Thanh, giờ lại để Tang Hải Thanh xảy ra chuyện. Hắn đã nghĩ đến hậu quả khó lường.
Tang Hải Thanh ôm đầu, cả người co ro thành một cục nhỏ. Bạch Tây Nhạc hỏi Tang Hải Thanh: “Ai làm? Nói cho ta, là ai?”
Đôi mắt Tang Hải Thanh mờ mịt: “Không biết, là, là người xấu.”
Bạch Tây Nhạc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ t.h.ả.m hại của Tang Hải Thanh một lúc lâu. Hắn từ nhỏ đã không thân thiết với Thanh Nhi. Trước khi Thanh Nhi bị bệnh, y là con trai út của Tể tướng và quận chúa, lại nổi tiếng là thần đồng, thường xuyên ra vào phủ vương hầu, gia đình quyền quý. Y chưa bao giờ để Bạch Tây Nhạc vào mắt. Chỉ đến khi bị bệnh, y mới không rời xa hắn, đối xử với Bạch Tây Nhạc như một người huynh đệ, giống như với đại ca của mình.
Bạch Tây Nhạc sờ nhẹ vào cổ Tang Hải Thanh. Tang Hải Thanh đau đớn rụt lại. Bạch Tây Nhạc c.ắ.n răng, dứt khoát nói: “Thanh Nhi, không được nói với ai, bao gồm cả lão gia, phu nhân và đại ca.”
Đôi mắt Thanh Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804125/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.