Ánh trăng leo lên cành liễu. Gió nhẹ lay động. Phủ đệ của nhị hoàng tử vốn bị bỏ hoang nhiều năm, lạnh lẽo và hiu quạnh, bỗng trở nên đông đúc, nhộn nhịp. Hà Yến Đình quan sát những vị quan to hiển hách xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Người trên đời này, xô bồ cũng vì lợi, rời đi cũng vì lợi.
Hoàng thượng đến không bao lâu thì trở về, nói là thái tử bệnh nặng hơn.
Đợi hoàng thượng đi rồi, Hà Yến Đình vẫn luôn quan sát Tang Ký Sanh đang ở bên cạnh. Tang Ký Sanh đã quen sống ở Tây Bắc, ăn canh từng ngụm, cầm chân cừu lên gặm, tay dính đầy mỡ.
Hà Yến Đình chế nhạo hắn: “Không biết còn tưởng rằng ngươi là kẻ nghịch tặc, chạy ra từ bộ tộc man di nào đấy.”
Tang Ký Sanh liếc nhìn hắn, rồi đưa chân cừu đến trước mặt Hà Yến Đình: “Ta đã nói huynh kiểu cách rồi. Ăn thì ăn, uống thì uống, đừng để tâm chuyện gì cả. Ăn đi.”
Hoa Hải Đường
Hà Yến Đình đẩy tay Tang Ký Sanh ra, tay hắn cũng dính đầy mỡ cừu vàng óng: “Đây không phải Tây Bắc, mọi việc ngươi vẫn nên chú ý một chút. Dù sao ngươi cũng là con trai cả của Tể tướng, bị người ta chê trách lễ nghi không tốt, chẳng sợ Tể tướng sẽ về sửa trị ngươi sao.”
Tang Ký Sanh tùy tiện xua tay: “Ít nhất thì ta cũng là tướng quân lăn lộn từ dưới lên, đâu phải là cậu ấm được phụ thân dạy dỗ cẩn thận.”
Tang Ký Sanh ăn xong thì ợ một tiếng. Dung Ưng đến rót rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804122/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.