Mục Đường đưa bát canh giải rượu đã chuẩn bị từ trước cho chàng: “Uống chút t.h.u.ố.c giải rượu rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Diễm nhận lấy canh giải rượu nhưng không uống, mà đặt nó lên bàn bên cạnh.
Chàng vòng tay ôm lấy cổ nàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Mùi rượu không quá nồng thoảng trên má Mục Đường: “Đường Đường, nàng chính là canh giải rượu của ta.”
Chàng cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng triền miên, hương rượu tỏa ra.
Bàn tay chàng khẽ đặt ở eo nàng, không dám dùng sức có hành động quá khích, lo lắng làm tổn thương hài t.ử trong bụng nàng.
Một nụ hôn kết thúc, yết hầu Lăng Diễm khẽ động, cố gắng nén ngọn lửa tà trong lòng. Chàng chạm vào bụng Mục Đường: “Hai tiểu gia hỏa này khi nào mới chịu ra đời đây.”
“Ta đã nóng lòng lắm rồi.”
“Đêm tân hôn của hai ta đều bị bọn chúng làm hỏng rồi.”
Hài t.ử trong bụng giống như hiểu được lời chàng chê bai, bất mãn cựa quậy vài cái.
Mục Đường hiểu, điều chàng nói nóng lòng không phải là nóng lòng làm cha, mà là... muốn cùng nàng làm những chuyện thân mật hơn.
Đêm đó nhiều tháng trước là lần đầu tiên của hai người, nhưng vì cả hai đều trúng độc nên cảm giác không được chân thật.
Giờ đây ái ý tràn đầy, chàng muốn chậm rãi cảm nhận vẻ đẹp của nàng, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào khác.
Vành tai Mục Đường ửng hồng, nàng nhón chân hôn lên môi chàng: “Thật ra... chỉ hôn và chạm vào thì không sao cả.”
Nàng không nói thẳng, kỳ thực nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891367/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.