Hai huynh muội ôm nhau khóc nức nở, còn Hoắc Tuyết Nghênh thì mặt mày đầy tuyệt vọng, ngã quỵ trên mặt đất.
Hoắc Kỳ thấy vậy bước tới kéo nàng ta đứng dậy, trên mặt nàng ta lập tức hiện lên nụ cười: “Nhị ca, ta biết ngay huynh sẽ không bỏ mặc ta mà.”
“Chúng ta là huynh muội ruột thịt, khác với bọn họ.”
Hoắc Tuyết Nghênh ban đầu cho rằng Hoắc Kỳ sẽ tha thứ cho nàng ta, cưng chiều nàng ta như trước, nhưng... lần này Hoắc Kỳ sau khi kéo nàng ta đứng dậy, lại đè nàng ta đi về phía từ đường.
“Ngươi đến từ đường quỳ chờ xử phạt đi.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ lạnh lẽo, không chút cảm xúc, lần này... Hoắc Tuyết Nghênh đã làm quá mức rồi.
Nếu lần này dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, lần sau nàng ta sẽ không chỉ đổi t.h.u.ố.c của Hoắc Đức Vũ nữa, có khi còn dám trực tiếp rút d.a.o g.i.ế.c người.
“Không... Đại ca, Nhị ca, Cha.” Hoắc Tuyết Nghênh không ngừng lắc đầu.
“Hu hu hu, ta không muốn đi từ đường, ta biết lỗi rồi.”
Những tiếng la hét của nàng ta không có tác dụng, cuối cùng nàng ta vẫn bị nhốt vào từ đường.
Sau khi hai huynh muội Mục gia nhận nhau, Hoắc Thiên Lâm và Hoắc Kỳ vào nhà nói chuyện với Hoắc Đức Vũ.
Hoắc Thiên Lâm: “Cha, đa tạ ân cứu mạng và dưỡng d.ụ.c của người.”
“Ta quyết định trở về Mục gia, bởi vì muội muội của ta, cha mẹ của ta cần ta.”
“Còn về mọi thứ của Hoắc gia, ta sẽ không cần.”
Cuộc chiến của Mục gia vẫn chưa kết thúc, trở về Đại Long,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891360/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.