“Khụ khụ, nghiệt chướng! Ta chính là bằng chứng!” Một giọng nam già nua trầm đục truyền ra từ trong phòng.
Giọng nói quen thuộc này khiến Hoắc Tuyết Nghênh run rẩy toàn thân, suýt chút nữa không đứng vững.
“Phụ thân... người...”
Sao có thể? Người đã c.h.ế.t sao có thể sống lại được? Hơn nữa đại phu từng nói, bệnh của phụ thân nàng dù có chữa khỏi cũng không thể sống bình thường, chỉ có thể nằm liệt giường như phế nhân, căn bản không sống được mấy năm, cho nên nàng ta mới ra tay độc ác.
Thế mà bây giờ nghe giọng nói, tình trạng của phụ thân nàng ta không hề tệ như vậy.
Hoắc Kỳ không để ý đến hành động kỳ lạ của Hoắc Tuyết Nghênh, y kích động xông vào nhà, chỉ thấy Hoắc Đức Vũ, gia chủ Hoắc gia vốn đã tắt thở, đã tỉnh lại, tuy rằng y vẫn yếu ớt nằm trên giường, nhưng đã có thể nói chuyện được rồi.
“Phụ thân, người không sao rồi! Tuyệt quá!”
Hoắc Tuyết Nghênh lảo đảo đi đến trước cửa phòng, nàng ta tận mắt thấy Hoắc Đức Vũ tỉnh lại, nàng ta không trụ nổi, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.
“Ta... ta...”
Ngực Hoắc Đức Vũ phập phồng dữ dội, bị Hoắc Tuyết Nghênh chọc tức không nhẹ.
“Nghiệt nữ, ta nuôi dưỡng ngươi bấy nhiêu năm, ngươi lại đổi t.h.u.ố.c của ta, còn ép ta ký vào di chúc.”
Sau khi Hoắc Đức Vũ nói ra sự thật thì mặt tái mét, một phần vì lý do sức khỏe, một phần vì bị con gái làm cho lạnh lòng.
Hoắc Kỳ không biết chuyện nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891359/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.