“Cẩu hoàng đế, ta nguyền rủa ngươi!” Trên pháp trường đông nghịt người, một nam nhân trung niên vóc dáng khôi ngô ngẩng mặt lên trời gầm thét.
“Mục Vệ Quốc thông đồng với địch phản quốc, lại dám lăng mạ Thánh thượng, tội thêm một bậc, c.h.é.m đầu ngay lập tức!”
Giám trảm quan ngồi trên ghế cao hạ lệnh một tiếng, đầu Mục Vệ Quốc rơi xuống đất, m.á.u tươi phun tung tóe khắp người Mục Đường đang đứng cùng trên pháp trường.
Hai tay và đầu nàng bị gông cùm trói buộc, vết m.á.u trên mặt vẫn còn hơi ấm, mùi tanh ngọt xộc vào mũi, thân thể nàng lạnh đến cứng đờ.
Mãi cho đến khi đôi mắt trên cái đầu lăn lóc của Mục Vệ Quốc đối diện với nàng, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Cha!!!” Nàng gào thét một tiếng, nước mắt tuôn như mưa.
“Toàn bộ gia quyến họ Mục còn lại xỏ xương bả vai lưu đày Nam Man! Lập tức khởi hành!” Người ngồi trên ghế cao lại lần nữa hạ lệnh, nỗi đau tinh thần còn chưa dứt, thân thể lại chịu trọng thương.
Chiếc móc sắt nhọn hoắt xuyên qua xương bả vai Mục Đường.
“A!”
Nàng đau đến xương sống run rẩy, cuộn tròn thành một cục.
“Mau đi!” Keng keng leng keng... Tên sai dịch dùng sức kéo lê sợi xích sắt, lôi nàng đứng dậy.
Mục Đường đau đến mức mắt nứt toác: “Cẩu hoàng đế, ngươi hãm hại trung lương, ta nguyền rủa ngươi không con nối dõi nhưng con cháu lại đầy đàn!”
“Miệng lưỡi sắc bén, cắt đi lưỡi của ngươi mới yên tĩnh được.”
Lưỡi đao lạnh lẽo của tên sai dịch kề sát miệng Mục Đường, nàng c.ắ.n chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891226/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.