Thời gian hai tuần trôi qua nhanh như chớp mắt, những ngày này Nhan Lam tất bật lo việc nhà không có thời gian để nghỉ ngơi. Mãi đến tận khi cô nộp đủ số tiền thiếu nợ cho đám xã hội đen bặm trợn, lo xong hết tiền viện phí của mẹ, rồi nhờ người ta xây lại mồ yên mả đẹp cho bố mình, lúc về đến nhà chưa kịp thay quần áo, toàn thân Nhan Lam đã rã rời mệt đến không chịu nổi mà gục xuống trên ghế sofa. Cô đánh một giấc rất dài, giấc ngủ này chắc là phải hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại, thế nhưng dẫu cho có nghỉ ngơi hơn nửa ngày trời mà Nhan Lam vẫn cứ cảm thấy bản thân rất kiệt quệ. Người cô như bị tảng đá nặng đè lên vậy, ê nhức không chịu được, mình mẩy hệt như vừa mới đánh nhau với ai xong. Nhan Lam gượng dậy trên ghế sofa, hai mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng díu lại vào nhau. Cô cứ nghĩ là do mình ngủ trên sofa cả nửa ngày mới khiến cho cơ thể mệt mỏi, nào ngờ cô tỉnh dậy hơn vài tiếng sau vẫn không thấy khá lên nổi. "Hay là phát bệnh rồi nhỉ?" Nhan Lam đang đứng trong bếp nấu ăn mà suy nghĩ, ý nghĩ kia trong phút chốc thoáng qua khiến cô có chút lo lắng. Bây giờ trong nhà chỉ còn cô là trụ cột, nếu đến cô cũng gục ngã thì không tốt chút nào. Canh trên bếp bắt đầu sôi sùng sục, là món canh cá mà mẹ Nhan Lam rất thích ăn, cô nhanh tay nêm nếm chút gia vị rồi vội vàng tắt lửa. "Không ổn, phải đi khám bệnh mới được." Hôm nay cả người cô khó chịu không yên, không hiểu sao Nhan Lam cứ cảm thấy mình phải đến bệnh viện một chuyến thì mới an tâm. Gia cảnh Nhan Lam không tốt, mấy năm nay dẫu cho có bệnh cũng không dám đi bệnh viện, bởi vì cô biết nếu vào đó thường thì sẽ phải trả phí khám bệnh rất đắt, nên cô cứ để mặc cho bệnh tự đến rồi tự đi. Chẳng hiểu sao lần này lại cứ có cảm giác bất an thế nào, Nhan Lam vội vàng múc canh ra bình giữ nhiệt để lát mang đến bệnh viện cho mẹ, sau đó thay bộ quần áo rồi rời khỏi nhà. Cô sẽ đi đưa canh cho mẹ trước, sau đó dư dả thời gian sẽ đến khám bệnh một chuyến. Đã bao lâu rồi không đi kiểm tra tổng quát, cũng không rõ trong người mình có mắc bệnh gì không, kiểm tra sớm, tốn chút tiền xem như cũng đáng... còn hơn để sau này sinh ra bệnh tật gì không chữa trị kịp thời thì lại khéo quá hóa vụng. Rất nhanh đã đến trước cửa bệnh viện, điện thoại bỗng nhiên báo một tin nhắn đến. Là tin từ hệ thống theo dõi chu kỳ kinh nguyệt của cô, đã một tuần hơn rồi, cô không có dấu hiệu đèn đỏ… Sống lưng Nhan Lam đột nhiên lạnh toát, cô đứng sững người trước cổng bệnh viện rồi lại nhớ tới một đêm nồng nhiệt của hai tuần trước. Một lần thôi mà, chẳng lẽ "may mắn" đến cái mức trúng số độc đắc? "..." Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu đã khiến Nhan Lam hoảng sợ đến xanh cả mặt. Mặc cho dòng người đi đi lại lại lướt qua cô, Nhan Lam vẫn cứ bất động đứng yên đó không nhúc nhích. Vạn nhất cũng đừng xảy ra điều này! Cô không thể, cô không thể nào có con ngay lúc này được! Rồi bất thình lình cô tháo chạy đi mất, tìm đến hiệu thuốc gần đó mua que thử thai. Lúc cầm chiếc hộp trên tay, nhìn xuống dòng chữ hướng dẫn cách sử dụng, sắc mặt Nhan Lam càng lúc càng tái nhợt. Lúc cầm chiếc hộp trên tay, nhìn xuống dòng chữ hướng dẫn cách sử dụng, sắc mặt Nhan Lam càng lúc càng tái nhợt. "Em gái, em không biết cách dùng thì để chị chỉ cho." Nữ dược sĩ đứng ở quầy bán thuốc thấy vẻ mặt cô mơ hồ thì tốt bụng thăm hỏi. Nhan Lam ngẩng mặt nhìn chị ấy, gương mặt như sắp rạn nứt tới nơi, cô căng thẳng hỏi. "Cho... cho em hỏi chút..." Trước dáng vẻ chật vật của Nhan Lam, nữ dược sĩ vẫn rất dịu dàng ân cần: "Em hỏi đi." "Tầm- tầm bao lâu sau khi quan hệ thì mình có thể thử thai vậy ạ? Hai tuần... hai tuần thì có phải quá sớm hay không?" Nhan Lam khi này rất rối loạn, cô lo âu không biết liệu mình có thể nào mang thai hay không. Cô còn nghĩ tới tương lai nếu thực sự mang thai thì sẽ như thế nào, cô phải làm sao với đứa con này đây. Bỏ thì đương nhiên là không, nhưng nếu sinh con ra, cô phải làm sao? "7 đến 10 ngày là mình có thể thử thai được rồi, em vào nhà vệ sinh trong này thử đi." Nữ dược sĩ cẩn thận chỉ dẫn Nhan Lam từng chút một, rồi lại nói: "Nếu muốn đáp án chính xác hơn thì đến bệnh viện là tốt nhất." "..." - Từ bé đến lớn Nhan Lam luôn gặp xui xẻo, thuở nhỏ cứ hay bệnh vặt, bố mẹ lo sợ nên đem cô đi xem bói, còn bị thầy bói nói rằng số cô rất không tốt. Trước 26 tuổi toàn gặp việc không hay, năm 27 tuổi tự khắc vận hạn thay đổi, trời quang mây tạnh. Nhan Lam không tin cho lắm, thế nhưng càng lớn cô càng cảm thấy lời cao nhân nói ắt là có lý do, cô quả thực... quả thực... Trúng số độc đắc năm 24 tuổi rồi! Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói, trái tim Nhan Lam như bị người ta véo một phát đau điếng. Cô ngồi bần thần ở hành lang bệnh viện nhìn que thử thai, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chói, trái tim Nhan Lam như bị người ta véo một phát đau điếng. Cô ngồi bần thần ở hành lang bệnh viện nhìn que thử thai, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Cô có con thật rồi... cha của đứa bé còn là Lăng Tử Quân nữa. Trong phút chốc cô không thể tiêu hoá nổi việc này, cô cầm que thử thai rồi lại cầm điện thoại phân vân không biết có nên gọi điện cầu cứu Lăng Tử Quân hay không. Lần đầu làm mẹ thật sự là quá bỡ ngỡ. Vạch thứ hai hiện lên có chút nhạt, như có như không, nhưng chung quy vẫn là hai vạch, là trúng số độc đắc rồi đấy! Ngẫm nghĩ suốt cả buổi Nhan Lam cũng không có gan gọi điện thoại cho Lăng Tử Quân. Rốt cuộc cô đành mang theo tâm trạng thất thường không vui đi đưa canh cho mẹ, sau đó là đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa cho chắc. Một tiếng sau đó, trong văn phòng tổng giám đốc xuất hiện anh trợ lý đang hớt hơ hớt hải. Trợ lý lo sợ đổ mồ hôi lạnh, nhìn Lăng Tử Quân muốn nói mà lại không dám nói. "Có gì thì mau nói." Sau lớp áo sơ mi, tấm lưng của trợ lý ướt đẫm, y lau mồ hôi trán, lắp bắp: "Thư ký Nhan... cô ấy..." "Cô ấy làm sao?" Gương mặt bình thản của Lăng Tử Quân trong tức khắc tràn ngập lo lắng. Nhìn mày kiếm của người đàn ông kia nhíu lại trong vô thức, trợ lý run run. "Một tiếng trước cô ấy đến bệnh viện..." "Đến bệnh viện?" Gương mặt của Lăng Tử Quân càng thêm khủng bố, trợ lý như hồn xiêu phách tán. "Là- là để khám, khám..." trợ lý hoảng loạn cầm điện thoại run run, vừa mới nhận được tin tức động trời này thì y đã vội chạy vào đây mà chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Lăng Tử Quân không thể kiên nhẫn chờ đợi hơn, anh đứng phắt dậy tiến tới chỗ của trợ lý, giật điện thoại trên tay y. Nhìn dòng chữ: "Nhan tiểu thư đi khám thai." được gửi lúc 16 giờ 07 phút khiến toàn thân Lăng Tử Quân đông cứng tại chỗ. Lăng Tử Quân ngửa đầu, đưa hai tay che mặt, trước ánh mắt ngỡ ngàng của trợ lý, người đàn ông kia đột nhiên bật cười. Anh mừng đến phát điên! Vui sướng trong lòng lúc này không kiềm chế được mà bộc phát dữ dội khiến Lăng Tử Quân chẳng thể giữ nổi vẻ điềm nhiên như ngày thường. Lăng Tử Quân chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ được làm cha! Người phụ nữ mà anh yêu nhất mang thai đứa con của anh! Trợ lý thấy gương mặt của Lăng Tử Quân thoáng chốc thay đổi bất thường thì cũng phải sửng sốt. Nhanh sau đó y thấy ông chủ với tay lấy áo khoác dạ trên móc treo rồi rời khỏi phòng, trợ lý hốt hoảng chạy theo. “Lăng tổng, Lăng tổng! Ngài đi đâu vậy.” Mặc cho trợ lý ở phía sau có hỏi gì, Lăng Tử Quân cũng không nói mấy lời dư thừa, nhanh chân đi tới thang máy. Trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, Lăng Tử Quân ở bên trong ra lệnh: “Trong vòng năm phút gọi tài xế đến đón tôi, gửi cho ông ấy địa chỉ bệnh viện của Nhan Lam đang khám.” “Vâng.” Trợ lý gật đầu lia lịa. Khe cửa thang máy còn lại một đoạn, Lăng Tử Quân lại nói: “Nhờ thư ký Hạ lựa giúp tôi mấy loại sữa dinh dưỡng cho bà bầu… phải rồi, mua thêm ít vitamin bổ sung nữa.” “Vâng, vâng!” Trợ lý dõi theo Lăng Tử Quân cho đến tận khi thang máy đóng cửa mới âm thầm thở phào một hơi. “Thư ký Nhan có thai… cái thai này đừng có nói là của ông chủ tôi đó nha…” Ngẫm nghĩ một chút rồi trợ lý lại giật mình hốt hoảng. Ấy chết, phải gọi cho tài xế mới được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]