Trên tầng cao nhất của bệnh viện gió thổi mạnh từng cơn, trời hừng sáng từ phía Đông, xa xa còn thấp thoáng hiện lên từng dãy nhà cao tầng đầy nguy nga và tráng lệ.
Ông Lăng đứng ở nơi này một mình lặng lẽ hút điếu thuốc làm ấm người, phóng tầm nhìn đầy nỗi muộn phiền ra phía xa còn nhìn thấy cánh chim đang bay lượn từng đàn trên không trung.
Bà Lăng lặng lẽ bước đến bên cạnh ông, khoác cho ông thêm chiếc áo ấm, lại nhìn chồng một cách đầy trìu mến dịu dàng, bà khuyên nhủ:
"Ông đừng tức giận, hôm nay Phong Phong nhập viện... tâm trạng có chút không tốt. Lẽ ra ông không nên mắng con như vậy."
Nghe vợ giải vây, ông Lăng chỉ biết cười trừ.
"Ngày thường thì có khi nào tâm trạng nó tốt đâu."
Ông nói rồi lại nhìn vợ mình, mà người phụ nữ trung niên nọ cũng không thể giữ nổi nét cười nhợt nhạt kia trên môi quá lâu.
Chồng bà nói đúng... bình thường thì có khi nào tâm trạng Lăng Tử Phong tốt đâu. Ông bà còn lạ gì với tính khí của con trai lớn nữa.
Lăng Tử Phong từ bé đã như thế, nụ cười trên môi anh không thể hình dung được là thật hay là giả.
Ngay từ lúc nhỏ đã luôn có cái tính háo thắng rồi, so với em trai điềm đạm của mình, Lăng Tử Phong luôn thích thể hiện bản thân hơn, luôn muốn nói cho mọi người biết tài năng của mình mà chưa từng một lần khiêm tốn.
Không thể phủ nhận là Lăng Tử Phong rất có tài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/1991289/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.