Chương trước
Chương sau
“Ngày xửa ngày xưa, có một bé gái, nàng rất thích đội mũ màu đỏ, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm nọ, cô bé quàng khăn đỏ muốn vào rừng thăm bà ngoại của nàng…”

Trong phòng bệnh, Biệt Lâm múa bút như bay ghi chép lại. Trên giường bệnh, tiểu bằng hữu (tiểu cô nương)  Quách Mật Nhi hai mắt mê ly nhìn Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca đang ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho nàng nghe. Quách Mật Nhi hoàn toàn không còn cảm thấy đau chỗ bắp đùi. Dù cho hôm qua lúc tỉnh dậy, bởi vì chịu không được đã khóc rất nhiều, nhưng vừa nhìn thấy Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca nàng liền quên đau.

Nền giáo dục của Mang Tà nhân không ngừng vươn lên, Quách Mật Nhi cùng những bé gái đồng tuổi khác giống nhau, kiên cường, dũng cảm, nhưng ở trước mặt Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca, nàng vẫn rụt rè, ngượng ngùng, là một tiểu mỹ nữ chọc người trìu mến. Nghe qua câu chuyện xưa chưa từng được nghe, nhìn từng viên sao hạnh phúc được xếp xong, Quách Mật Nhi đã không kịp đợi đến lúc gắn chân máy. Nàng muốn ở trước mặt Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca đứng lên, nàng muốn làm cho đối phương yên tâm, nàng không sợ đau.

Nhưng người với hai mắt say đắm không chỉ có tiểu mỹ mỹ nữ Quách Mật Nhi, còn có một vị cao hai mét sáu đang đứng dựa vào góc tường, mãnh nam với nửa khuôn mặt bằng máy để lộ ra; một vị toàn thân quân phục màu bạc, nụ cười mỉm trên mặt làm bao người say mê, trưởng phòng ngoại giao Thượng Quan Nông. Mà người trước trong lúc say đắm vẫn thỉnh thoảng dùng ánh mắt âm trầm phiêu liếc người sau một cái, khi hắn nhìn đến ánh mắt say mê của người đó, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

Tại sao Thượng Quan Nông lại ở chỗ này? Này phải nhắc đến vị Thượng Quan Tùng Phong nào đó. Vì muốn cháu mình cùng cháu của tên gia khỏa Hiên Viên Tri Xuân giống nhau đều có mối quan hệ thân mật với Mang Tang Tử tiên sinh, từ sáng sớm Thượng Quan Tùng Phong đã bảo cháu nội mình cầm cháo nhà làm đến thăm Lục Bất Phá. Thượng Quan lão phu nhân chịu ảnh hưởng sâu đậm từ đích tôn của bà, nên làm đồ ăn của Hàn Cát, có cả món cay Tứ Xuyên. Tuy rằng hương vị đối với Lục Bất Phá hơi kỳ quái, nhưng so với Gollum làm vẫn ngon hơn. Nên khi Thượng Quan Nông cầm cháo đến thăm, mũi hắn lập tức ngửi được mùi hương bất đồng, không chút nào rụt rè “lấy” cháo trên tay Thượng Quan Nông, thỏa mãn uống hết.

Chính vì vậy, Thượng Quan Nông liền thuận lý thành chương mà giữ lại, liền thuận lý thành chương theo sát Mang Tang Tử tiên sinh đến bệnh viện thăm tiểu mỹ nữ Quách Mật Nhi. Mà trong quá trình đến bệnh viện, trái tim nhớ mong Quách Mật Nhi của Lục Bất Phá không hề phát giác đến sự âm trầm của Hiên Viên Chiến, mà trái tim nhớ mong Mang Tang Tử tiên sinh của Thượng Quan Nông cũng tự động không để mắt đến nét âm trầm của Hiên Viên Chiến nốt.

“Cuối cùng bác thợ săn đánh chết đại hôi lang*, mổ bụng nó cứu cô bé quàng khăn đỏ ra.” Lại xếp xong một viên sao, Lục Bất Phá bỏ vào trong bình thủy tinh bình. Thuốc tối hôm qua bôi dược hiệu cũng không tệ, mông hắn cũng không còn đau nhiều. [ *Đại hôi lang: con sói xám bự, lúc đầu mình cứ đinh ninh hôi ở đây là thúi a]

Tiểu mỹ nữ kinh ngạc hỏi: “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca, thợ săn sao có thể giết sói a? Sói chính là động vật, phải bảo vệ chứ.” Sau hơn hai tiếng đấu tranh, Lục Bất Phá bại bởi sự cố chấp và dũng cảm của tiểu mỹ nữ Quách Mật Nhi, không còn cách nào khác, chịu đựng da gà nổi cùng mình khi nàng gọi mình là “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca”.

“Đúng là con người nên bảo vệ động vật hoang dã. Nhưng khi sinh mệnh bị động vật uy hiếp, con người được quyền bảo vệ mình mà thương tổn chúng. Kỳ thật con người cũng giống động vật, đều là động vật, chẳng qua con người cao cấp hơn một chút. Hay là em cảm thấy nên để cô bé quàng khăn đỏ bị đại hôi lang ăn luôn mà không cứu nàng sao?” Lục Bất Phá nhân cơ hội nói dối, a không, nhân cơ hội giáo dục tiểu hài tử.

Tiểu mỹ nữ nghĩ nghĩ, do dự một lúc, từ nhỏ đã được dạy phải bảo vệ động vật, không thể thương tổn động vật trong rừng. Nhưng không ai nói cho nàng khi nàng bị động vật uy hiếp, nàng có thể thương tổn động vật hay không.

“Nè, anh lấy ví dụ. Nếu có địch nhân xâm lấn Mang Tà, em có đi giết địch không?”

Tiểu mỹ nữ lập tức biến thành nữ chiến sĩ xinh đẹp: “Tất nhiên! Chúng ta luôn thề sống chết cũng phải bảo vệ Mang Tà!”

Lục Bất Phá vẻ mặt hắc tuyến, nơi này rốt cuộc đang dùng phương pháp giáo dục gì a. Ở trong lòng oán thầm vài câu, hắn bảo trì mỉm cười mà nói: “Em sẽ đi giết địch nhân, đó là bởi vì bọn họ uy hiếp đến sự sinh tồn của Mang Tà, xét đến cùng đó chính là do địch nhân uy hiếp đến sinh mạng của chúng ta. Đồng dạng đạo lý đó, khi mãnh thú uy hiếp đến sinh mạng của chúng ta, cho nên giết nó, không phải chúng ta cũng đang bảo vệ sinh mạng của mình sao?”

Tiểu mỹ nữ lại lâm vào do dự, Lục Bất Phá tiếp tục nói dối: “Anh không phải bảo em đi giết động vật, mà muốn nói cho em biết, nếu có một ngày, em không cẩn thận, ở trong rừng bị dã thú công kích, em hẳn phải nên tự bảo vệ mình chứ không phải bị nó ăn. Nó ăn em là vì sinh tồn, em giết nó cũng là vì sinh tồn. Về mặt sinh tồn, động vật cùng con người không có gì khác nhau. Hiểu chưa?”

Tiểu mỹ nữ cái hiểu cái không gật gật đầu. Lục Bất Phá lại nói: “Đương nhiên, để tránh bản thân lâm vào tình trạng mâu thuẫn như vậy, em sẽ học cách tự bảo vệ mình. Tỷ như không đi vào rừng một mình, như vậy sẽ giảm bớt tỷ lệ gặp mãnh thú; nếu bắt buộc phải đi vào rừng thì luôn mang theo súng gây tê. Nếu không cẩn thận gặp mãnh thú, em cứ bắn một phát cho nó ngất xỉu, như vậy vừa bảo toàn tính mạng của em lẫn sinh mệnh của động vật.”

“Anh nói thế cũng chỉ là muốn em biết, có nhiều tình huống khác nhau. Bất đồng sự tình bất đồng xử lý, không thể nhận thức chết dí một cách. Chuyện gì cũng có hai mặt, không có tuyệt đối. Đương nhiên, chúng ta muốn bảo hộ động vật, muốn học cách cùng động vật sống chung hòa bình. Chẳng qua nếu sau này em gặp loại tình huống này, em phải học cách bảo vệ mình, không nên cố chấp chuyện bảo vệ động vật, đã nhớ chưa?”

“Dạ!” Tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn hiểu được động vật cùng con người giống nhau chỗ nào, tiểu mỹ nữ vẫn gật đầu thực mạnh, đem lời nói của Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca ghi tạc trong lòng, hai mắt càng thêm mê ly. Kính ý đối với Mang Tang Tử Tiểu Phá tiên sinh giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, Hoàng Hà tràn lan không thể vãn hồi. Ách, Mang Tà tinh không có Hoàng Hà, nhưng tóm lại chính là ý vậy đó. Đối với hắn sùng bái như thế không chỉ có tiểu mỹ nữ, còn có cả Thượng Quan Nông. Mà người trước nay đã đồ thán không biết bao nhiêu động vật hoang dã, Hiên Viên Chiến liền thẳng thắt lưng, đối với cách mình bất đồng sự tình bất đồng xử lý có cảm giác sâu sắc tự hào. Bất quá vừa phiêu mắt đến trên mặt Thượng Quan Nông thì tự hào trên mặt hắn liền biến trở về âm trầm.

Có người gõ cửa, Hiên Viên Chiến ra mở, là Trầm Dương. Hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu Phá, đã đến giờ.”

Lục Bất Phá quay đầu lại nhìn hắn một cái, ý bảo hắn từ từ, rồi mới đem một ngôi sao vừa lộn lại bỏ vào bình, đối với tiểu mỹ nữ nói: “Mật Nhi, anh có chuyện phải đi. Anh cam đoan lần sau tới thăm em, em sẽ có một ngàn ngôi sao hạnh phúc.”

Màu hồng hoàn toàn chiếm ưu thế trên gương mặt Quách Mật Nhi, không cho mẹ dìu, nàng tự chống đỡ ngồi dậy, hai mắt sương mù mà nói: “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca, ngài không cần mỗi ngày đến thăm em, em rất nhanh là có thể đứng lên.”

Lục Bất Phá phát giác cái mũi đang lên men, bảo trì nụ cười sờ sờ đầu Mật Nhi, giúp nàng vuốt vuốt lại mái tóc màu nâu. “Còn muốn nghe chuyện xưa không?”

“Muốn!” Mới vừa nói xong, nét ngượng ngùng liền hiện lên, nàng không muốn bởi vì mình mà mang thêm phiền toái cho Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca.

Lục Bất Phá nhịn không được ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu của nàng: “Ngày mai anh sẽ tới kể cho em nghe chuyện ‘Tây Du Ký’. Chuyện này rất dài nha, nên em phải kiên nhẫn.”

“Dạ!” Quách Mật Nhi lòe lòe tỏa sáng hai mắt, nước mắt bởi vì kích động mà ngập cả hai mắt, nhưng nàng không cho nó rơi xuống.

Buông Quách Mật Nhi ra, Lục Bất Phá ôm lấy bình thủy tinh: “Tái kiến, Mật Nhi, ngày mai gặp.”

“Tái kiến, Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca.” Phất tay nói lời từ biệt, Mật Nhi cười tựa như tên của nàng.

Xoay người rời phòng bệnh, không cho Charlie King tiễn mình, lễ phép mỉm cười hỏi thăm đối với cảnh vệ trông ngoài cửa và nhân viên y tế, hắn đi vào thang máy. Vừa lúc cửa thang máy đóng lại, hắn liền vùi đầu vào lồng ngực người nào đó, khóc.

“Ô ô, Hiên Viên Chiến, ta thật là thương tâm.”

Người nào đó bởi ăn giấm từ sáng tới giờ nên sắc mặt âm trầm, hai mắt đột nhiên sáng lên, dưới sự ngạc nhiên của Thượng Quan Nông, hai tay ôm lấy người đang khóc.

“Ô ô ô, nhìn Mật Nhi kiên cường như vậy, ta cảm thấy thật khó chịu trong lòng. Nàng mới mười tuổi… Ô ô ô, nàng rõ ràng rất đau, mà một chữ đau cũng không nói ra, còn cười với ta. Ô ô ô, Hiên Viên Chiến, đều tại ngươi.”

Hiên Viên Chiến bị định tội vô lý vỗ vỗ hắn, không hề tôn nghiêm áy náy nói: “Thực xin lỗi.”

Đem nước mắt nước mũi lau ở trên người Hiên Viên Chiến, thật lâu sau đó Lục Bất Phá mới bình tĩnh lại. Ai có thể tưởng tượng được một bé gái mới mười tuổi, dưới tình huống mất một chân, có thể thẹn thùng như vậy mà gọi hắn “Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca”, có thể cười với hắn ngọt ngào như vậy, có thể bảo hắn không cần mỗi ngày tới thăm nàng, tuy rằng nàng rất mong muốn.

Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác im lặng đứng trong góc, vì sự cố gắng kiên cường của tiểu Mật Nhi mà đồng thời cao hứng vô cùng. Quan hệ của Tiểu Phá cùng Hiên Viên thượng tá tựa hồ tiến lên từng bước, chắc sau này hai người bọn họ sẽ không sẽ cãi nhau nữa. Sau khi trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên kinh ngạc, trong mắt hiện lên một mảnh kiên định.

Trong phòng bệnh, Quách Mật Nhi kéo keo tay áo mẹ nàng: “Mẹ, chừng nào con mới có thể gắn chân máy? Con muốn nhanh đứng lên được, con không muốn Mang Tang Tử Tiểu Phá ca ca lo lắng cho con.”

Charlie King hai mắt rưng rưng mỉm cười đối với con gái nói: “Chờ miệng vết thương của của con khép lại, là có thể trang bị chân máy. Mật Nhi phải nghe lời bác sĩ, làm theo yêu cầu của bác sĩ nói mới nhanh phục hồi.”

“Dạ! Mẹ ơi, trưa này con muốn ăn hai chén cơm, còn muốn uống một chén ca-cao đầy, còn muốn mình nhanh chóng khôi phục.”

“Được.”

Charlie King ở trong lòng cảm tạ Tiểu Phá, nếu không phải hắn, Mật nhi sẽ không tràn ngập sức sống giống như bây giờ. Mặc kệ Tiểu Phá có nói như thế nào rằng hắn không phải Mang Tang Tử, nhưng nàng luôn luôn tin tưởng, Tiểu Phá chính là Mang Tang Tử, là một Mang Tang Tử có thể thay đổi vận mệnh Mang Tà nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.