Chương trước
Chương sau
Lục Bất Phá đói lã cả người, khi bà nội Thượng Quan mang bữa cơm chiều phong phú đến, hắn căn bản không rảnh nói chuyện, chỉ lo ăn. Tiểu Cửu cũng đồng dạng, chín cái đầu chôn trong chén cơm lớn nhất nhà Thượng Quan, ăn đến bất diệc nhạc hồ. Thỉnh thoảng bởi ăn vội nên bị nghẹn khó chịu mà kêu “Tíu tíu”, Lục Bất Phá sẽ bảo cái đầu bị nghẹn há mồm uy nửa ly nước, rồi một người một thú tiếp tục vùi đầu ăn. Thượng Quan Nông cũng không biết dáng ăn lúc này của Lục Bất Phá có bao nhiêu thô tục, thậm chí cảm thấy mình so với Lục Bất Phá quá chú trọng dáng vẻ. Bắt chước hắn nâng chén lên, Thượng Quan Nông đột nhiên cảm thấy như thế cũng không tệ lắm.

Nhanh chóng tiêu diệt tất cả đồ ăn, Lục Bất Phá giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, hương vị ra sao hắn cũng không biết, bất quá bụng no rồi, cũng thư thái hơn nhiều, vừa rồi đói bụng đến choáng đầu hoa mắt. Quay qua thấy Tiểu Cửu dính đầy đồ ăn trên mặt, Lục Bất Phá bất đắc dĩ lấy khăn ăn qua lau mặt cho nó: “Ngươi ăn chậm một chút, cũng không có người đến giành.” Đã quên bản thân vừa rồi khi ăn có bao nhiêu đáng sợ.

Lục Bất Phá ển cái bụng ra xoa xoa một hồi, Thượng Quan Nông cùng Tiểu Cửu đều đã ăn no. Lục Bất Phá thực không biết xấu hổ mà nhìn Thượng Quan Nông thu dọn chén dĩa, chính hắn oa ở trên ghế sofa không muốn di chuyển. Chờ khi Thượng Quan Nông trở về, chỉ thấy Lục Bất Phá đã híp mắt muốn ngủ.

“Tiểu Phá, có muốn nghĩ ở chỗ ta một hồi không?” Thượng Quan Nông lo lắng hỏi, ngẫm lại người này gần đây quá mệt mỏi.

Lục Bất Phá lắc đầu: “Không được. Ta còn có việc cùng với ngươi thương lượng. Kỳ thật là muốn nghe ý kiến của ngươi.”

“Ngươi nói đi.” Vừa nghe Tiểu Phá muốn nghe ý kiến của mình, Thượng Quan Nông phấn khởi hẳn.

Lục Bất Phá ngồi xuống, giữ vững tinh thần nói: “Thượng Quan, ta có một ý tưởng. Trên địa cầu, ngày một tháng giêng hằng năm là tết nguyên đán. Mà liên bang chỉ có hai ngày lễ, chúng ta có thể thêm ngày một tháng một hằng năm làm ngày lễ không? Ngày đầu tiên của năm hẳn là nên chúc mừng đi.”

Mắt Thượng Quan Nông sáng rực lên: “Tiểu Phá, chủ ý này của ngươi thật hay quá! Sao ta không nghĩ tới chứ?”

Lục Bất Phá ngượng ngùng cười mỉa: “Ta chẳng qua là tham khảo những ngày lễ trên địa cầu mà thôi, cũng không phải chính mình nghĩ ra. Cho dù là dân tộc nào cũng có ngày tân niên của họ, như người phương Tây có lễ Giáng Sinh, người Trung Quốc có tết âm lịch. Nguyên đán cũng không phải tết âm lịch, chính là ngày đầu tiên hằng năm nên sẽ tương đối vui mừng. Nhưng Mang Tà nhân không có cái gọi là năm mới, chúng ta sẽ đem ngày đầu tiên hàng năm gọi là tân niên được không? Kỳ thật chính là tìm cái cớ để toàn dân náo nhiệt.”

“Hảo! Hảo!” Thượng Quan Nông cực kích động, lập tức lấy quang điện vốn của mình qua. Nghĩ tới cái gì, hắn hỏi: “Có phải lễ mừng năm mới có thể ăn ‘Bánh chưng’ không?”

Đây là lý do tại sao Lục Bất Phá muốn cùng Thượng Quan Nông thương lượng, hai người bọn họ tuyệt đối có tiếng nói chung.

“Thượng Quan, ngày hội của liên bang có hai cái. Nếu thêm tân niên cũng chỉ có ba. Ngày lễ trên địa cầu nhiều lắm, nhưng ở liên bang lại quá ít, chúng ta có thể trung hòa một chút. Tuyển vài ngày lễ có ý nghĩa đặc thù. Ví dụ như: ngày quốc tế thiếu nhi, ngày của me, ngày của ba….”

“Hảo! Thật tốt quá!” Ngón tay Thượng Quan Nông trên quang điện vốn trực tiếp ghi lại, “Vậy muốn chọn ngày nào?”

“Tham chiếu ngày lễ ở địa cầu, rồi căn cứ vào tình hình liên bang tiến hành điều chỉnh, ngươi xem thử thế nào?”

“Tốt lắm.”

Đề nghị của mình chiếm được chấp nhận của Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá rất phấn khởi.

Hai người quên mình thảo luận. Nghĩ đến hoạt động giải trí của Mang Tà không nhiều, cũng không có chuyên môn diễn xuất tập thể, bởi vậy phương thức chúc mừng mỗi một ngày lễ hội thành trọng điểm cho hai người thỏa luận. Ý tưởng này của Lục Bất Phá đến từ Quách Mật Nhi. Tuy biết rằng trên người Mang Tà nhân đều là máy móc khí quan, nhưng trên người nhóm Charlie King đều có da giả, Lục Bất Phá cũng không có cảm giác chân thật. Còn Hiên Viên Chiến cùng các đội viên đội đặc nhiệm đều lộ các bộ phận bằng mày ra ngoài, hắn rất kinh ngạc khi lần đầu nhìn thấy, cũng bội phục sự mạnh mẽ của bọn họ, nhưng không có đau lòng.

Từ khi ở bệnh viện thấy Quách Mật Nhi, Lục Bất Phá mới có cảm giác này. Trẻ em ở đây sau khi sinh ra đều bắt đầu gặp phải khó khăn trong sinh tồn. Có đứa chết non, những đứa còn lại một ngày nào đó khi lớn sẽ bị cắt bỏ bộ phận nào đó trên người. Mật Nhi tới mười tuổi mới xuất hiện dị trạng đã xem như tương đối muộn, rất nhiều đứa nhỏ mới bảy tám tuổi thậm chí sớm hơn thân thể mà bắt đầu xảy ra vấn đề. Hơn nữa không phải chỉ có một chỗ trên người, Mật nhi lúc này là chân có vấn đề, tiếp theo không biết sẽ là chỗ nào.

Nếu loại chuyện này phát sinh ở trên người Lục Bất Phá, hắn không biết mình có thể chịu được hày không. Một bộ phận nào đó trên cơ thể sẽ bị hoại tử, mà hắn không cách nào biết trước, loại sợ hãi vô hình này thật đáng sợ. Ở trong bệnh viện, hắn gặp được nhiều đứa nhỏ, mỗi bé cũng bị giống như Mật Nhi, cũng thật kiên cường như em. Lục Bất Phá cảm những đứa bé này nên có một ngày lễ thuộc về chính bọn nó.

“Chúng ta không có đoàn thể chuyên môn biểu diễn, cũng không có đơn vị chế tác điện ảnh. Vốn ta muốn ở ngày quốc tế thiếu nhi làm cho bọn nhỏ xem một tiết mục kịch thiếu nhi hay một bộ phim hoạt hình.” Lục Bất Phá tiếc nuối nói. Hoạt động nghệ thuật là phương diện Mang Tà nhân khuyết thiếu nhiều nhất. Bọn trẻ từ bé chỉ biết tiếp xúc với các kỹ năng sinh tồn, sinh tồn, tái sinh tồn.

Thượng Quan Nông nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Phá, không bằng ngươi dạy chúng ta làm sao diễn kịch thiếu nhi với làm phim hoạt hình đi.”

“Ta?” Lục Bất Phá lắc đầu liên tục, “Ta không được. Ta chỉ xem chứ không biết làm. Chuyện này phải người chuyên nghiệp mới làm được.”

Thượng Quan Nông gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là ngươi. Đối với chúng ta mà nói, ngươi chính là chuyên nghiệp. Chúng ta cái gì cũng đều không hiểu, mà Tiểu Phá ngươi lại xem qua nhiều. Chỉ có ngươi mới có thể dạy chúng ta nên làm sao.”

Trong mắt của hắn hiện lên hồi tưởng: “Ta thực sự thích vũ đạo của Thủy Xuyên nhân cùng thánh ca cầu nguyện của Hàn Cát nhân. Đó là một loại mỹ cảnh khiến người xem có cảm giác tâm hồn được thanh tẩy. Nhưng những nghiên cứu về nghệ thuật của liên bang rất ít. Bởi vì biến cố của tổ tiên mà cơ hồ đã giết hại toàn bộ các nghệ thuật gia, hơn nữa còn ngăn cấm nghệ thuật. Cho đến vài thập niên gần đây liên bang mới phát hiện đây là chuyện sai lầm cỡ nào, nhưng chúng ta đã chậm.”

Nói tới đây, Thượng Quan Nông có chút mất mác, hắn tự giễu mà nói: “Ta biết rất nhiều người đều không thích ta. Cảm thấy ta đối với Thủy Xuyên nhân cùng Hàn Cát nhân rất nịnh nọt, mất đi tôn nghiêm của Mang Tà nhân. Nhưng tôn nghiêm là cái gì chứ? Ta cho rằng tôn nghiêm chính là tự bản thân biết mình đang làm cái gì, kiên trì nguyên tắc của mình. Ta thích tất cả những sự vật tốt đẹp, cũng theo đuổi chúng. Điều này sẽ làm cho ta cảm thấy vui sướng.”

“Ta không cho những điều ta làm là nịnh nọt Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân, ta thực sự tôn trọng bọn họ, bởi vì bọn họ đáng giá ta tôn trọng. Ta nhiệt tình yêu thương liên bang, bởi chính mình là Mang Tà nhân mà kiêu ngạo, nhưng điều này không mâu thuẫn với chuyện ta thích nền văn hóa Thủy Xuyên cùng Hàn Cát. Nếu có một ngày Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân không còn là đồng mình của chúng ta, thậm chí xâm lấn liên bang, ta nhất định sẽ cầm vũ khí cùng bọn chúng ở trên chiến trường chém giết.”

“Ta vẫn thực hy vọng liên bang có thể có được nét độc đáo trong nền văn hóa của chính mình, cho dù là văn hóa quân sự cũng là thuộc về chính chúng ta. Nhưng đại bộ phận những người đang hâm mộ Thủy Xuyên cùng Hàn Cát nhân lại cự tuyệt những mặt tốt của bọn họ, không đem những điều ấy biến thành một phần văn hóa chính mình. Cho nên việc ta có thể làm là tự bản thân thu thập những thứ này lại, đợi đến một ngày liên bang cần sẽ lấy ra.”

Nói xong, Thượng Quan Nông dùng cái loại ánh mắt Hiên Viên Chiến cực ghét nhìn Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, khi nhìn ngươi ta cảm thấy chúng ta rốt cuộc cũng có hi vọng. Thơ của ngươi, tranh chữ của ngươi, những tri thức ngươi biết được cũng có thể trở thành một phần chính trong nền văn minh của Mang Tà. Ngươi, sẽ thay đổi lịch sử Mang Tà nhân, sẽ trở thành vị lãnh tụ tinh thần tối cao trong lịch sử Mang Tà nhân.”

Sắc mặt Lục Bất Phá lúc đỏ lúc trắng. Lãnh tụ tinh thần tối cao… Hắn run lên. “Thượng Quan, ngươi nói quá rồi. Ta không đảm đương nổi vị trí lãnh tụ tinh thần tối cao này đâu. Ta thấy các ngươi rất lợi hại, thật sự rất lợi hại. Điều ta biết chẳng qua chỉ là một giọt nước, các ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần không cần ôm hy vọng quá lớn đối với ta. Van cầu ngươi, ngươi nói như vậy ta sẽ có áp lực.”

So với sự mong đợi của Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá trong lòng kêu rên, hắn chỉ là một Tiểu Phá con mới mười lăm tuổi, làm sao có thể làm cái gì tinh thần đứng đầu a, đừng dọa hắn.

Vừa thấy chính mình hù dọa Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông lập tức cười trấn an: “Thực xin lỗi Tiểu Phá, là ta quá nóng vội. Ta chỉ muốn nói với ngươi ta rất hứng thú với ‘Bánh chưng’ ‘Tân niên’ ‘Ngày quốc tế thiếu nhi’, khẩn cấp muốn biết. Chỗ này dùng khẩn cấp được không?”

Thượng Quan Nông dễ dàng trấn an Lục Bất Phá đang khẩn trương, hắn nói: “Được. Bất quá Thượng Quan, ngươi học ở đâu vậy? Ta không nhớ đã nói qua với ngươi.”

Thượng Quan Nông thoải mái cười nói: “Tiểu Phá đã quên ông nội cùng phụ thân của ta là ai à? Từ khi thân phận của Tiêu Phá được công khai, ông nội cùng phụ thân đều mỗi ngày để ta học bù, tiến bộ của ta cũng không tệ lắm đi.”

Lục Bất Phá liên tục gật đầu: “Rất tốt rất tốt, so với Hiên Viên Chiến lợi hại hơn.”

“Ha hả, cám ơn Tiểu Phá khích lệ.”

Lúc này Thượng Quan Nông nói: “Tiểu Phá, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày một tháng một, chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị tân niên cho năm sau?”

Lục Bất Phá hỏi: “Chuyện này không cần đệ trình ủy ban thông qua sao? Thời gian có thể tương đối gấp.”

Thượng Quan Nông khẳng định nói: “Ủy ban nhất định sẽ thông qua. Thời gian đúng là có chút gấp, chúng ta có thể trước làm một lần thử xem.”

Lục Bất Phá có chút tâm động, hắn suy nghĩ sâu xa một phen rồi nói: “Trước lễ mừng năm mới đều có bữa tiệc tối. Nhóm người Tạp Nặc có năng khiếu nghệ thuật trời cho, không bằng thừa dịp chúng ta tổ chức một bữa tiệc liên hoan để hai bên đàm phán, trực tiếp phát sóng. Lấy các quan viên cấp cao của liên bang làm nhân vật chính, để mọi người liên hoan, tăng tình hữu nghị, cũng tạo cơ hội cho Tạp Nặc cùng liên bang hiểu biết lẫn nhau. Như vậy nếu chúng ta quyết định tổ chức ‘Tân niên’ cũng không làm cho dân chúng cảm thấy quá đột ngột. Tháng sau coi như làm thử, nếu tất cả mọi người đều chấp nhận, qua năm sẽ chính thức bắt đầu một năm mới.”

“Như vậy thật tốt quá!” Hai mắt Thượng Quan Nông sáng lên, “Nghe Tiểu Phá đi.”

Lục Bất Phá khó xử: “Khi liên hoan sẽ làm tiết mục gì?”

“Tiểu Phá có thể tham khảo những buổi liên hoan trên địa cầu, ở chỗ ta còn có ghi hình các buổi biểu diễn của Thủy Xuyên cùng Hàn Cát nhân, để ngươi xem tham khảo.”

“Hảo, chúng ta thương lượng một chút, ngày mai đi tìm chủ tịch quốc hội.”

“Hảo.”

Thượng Quan Nông lập tức từ trong quang điện vốn chiếu tư liệu, hai người thảo luận tới cảnh giới quên mình. Tiểu Cửu nghe đến nhàm chán, oa ở trong lòng Lục Bất Phá, chín cái đầu con con ta cắn cắn ngươi, ngươi cắn cắn ta, tự tiêu khiển tự mình vui. Phượng hoàng đang chờ trong sân tranh thủ nhắm mắt ngủ. Trong doanh địa đội đặc nhiệm, Quang Vinh cùng Hiên Viên Chiến lo lắng chờ đợi Lục Bất Phá trở về. Hiên Viên Chiến đã theo tổ ba người bên kia biết Lục Bất Phá đi tới nhà Thượng Quan Nông, hắn tin tưởng Lục Bất Phá nhưng vẫn không yên lòng Thượng Quan Nông.

Nhìn nhìn ngoài trời, đã 28 giờ, còn chưa thấy Lục Bất Phá trở về, sắc mặt Hiên Viên Chiến càng ngày càng âm trầm. Ngay lúc hắn tính đi Thượng Quan gia bắt người, Quang Vinh ở hắn trong đầu hắn gọi: Tiểu Phá đã trở lại! Tiểu Phá đã trở lại!

Chỉ chốc lát, tiền phương liền xuất hiện phi hành khí của Thượng Quan Nông, Hiên Viên Chiến đen mặt nhanh tiến tới. Phi hành khí đáp xuống bên người  Hiên Viên Chiến, cửa khoang thuyền mở ra, Hiên Viên Chiến lập tức chui vào. Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, Lục Bất Phá biết ngay hắn xảy ra chuyện gì. Đem Tiểu Cửu nhét vào trong lòng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá quay đầu lại nói: “Thượng Quan, cám ơn ngươi. Sáng mai gặp lại ở văn phòng chủ tịch quốc hội.”

“Sáng mai gặp.” Đối với Hiên Viên Chiến cười cười, Thượng Quan Nông sau khi Lục Bất Phá xuống đóng cửa lại, rời đi.

Nhìn Thượng Quan Nông “Bay” đi, Lục Bất Phá đánh cái ngáp, đối với người đang đen mặt nói: “Hiên Viên Chiến, hôm nay ta chạy ngược chạy xuôi cả ngày, mệt chết đi được. Ngươi ôm một bụng dấm chua muốn cãi nhau với ta, muốn bắt đầu tại chỗ sao?”

Câu trả lời của Hiên Viên Chiến là đem Tiểu Cửu vất sang một bên, khiêng Lục Bất Phá bước đi.

“Ngươi cả ngày hôm nay đều cùng một chỗ với Thượng Quan Nông?”

“Ngươi muốn cãi nhau?”

“Ta muốn làm!”

Nhìn đội trưởng không chút khách khí khiêng Mang Tang Tử tiên sinh lên vai, đội viên đội đặc nhiệm càng thêm bội phục đội trưởng nhà bọn họ. Toàn liên bang cũng chỉ có đội trưởng có thể cùng Mang Tang Tử tiên sinh tùy tiện như thế đi. Nếu bọn họ biết đội trưởng thần tượng kia tiếp theo sẽ cùng Mang Tang Tử tiên sinh phát sinh chuyện gì, không biết những tất cả sẽ làm ra phản ứng gì.

Cùng Hiên Viên Chiến đại chiến một hồi, Lục Bất Phá mệt đến không còn sức động đậy. Hiên Viên Chiến chưa giúp hắn rửa sạch, Lục Bất Phá đã ngủ như chết. Hiên Viên Chiến mỗi lần làm đều kéo dài hơn một tiếng mới chịu đi ra, cũng khó trách Lục Bất Phá mệt thành bộ dáng này. Lục Bất Phá không muốn cùng Hiên Viên Chiến cãi nhau, vừa nhìn thấy mùi dấm chua nồng nặc tỏa bốn phía, hắn lập tức làm ra quyết định hy sinh bản thân. Nói đi cũng nói lại, Hiên Viên Chiến ghen như thế cũng thuyết minh đối phương quan tâm hắn. Làm người tha hương nơi đất khách, Lục Bất Phá vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của Hiên Viên Chiến, hơn nữa là càng ngày càng hưởng thụ, vượt qua hắn mức độ hắn dự đoán.

Chẳng lẽ đây là tình yêu? Trước khi mê mang trong đầu Lục Bất Phá hiện lên chính là ý này.

Làm một lần xong, tâm tình Hiên Viên Chiến cực dễ chịu, đầu óc cũng thanh tỉnh. Tiểu Phá cùng Thượng Quan Nông chỉ thuần túy là bạn bình thường, hắn không nên tức giận. Nghĩ như vậy, hắn ôm Lục Bất Phá ngủ cũng an ổn. Tiểu Cửu ở bên ngoài cùng với Quang Vinh chơi mệt chỏng vó lên trời ngủ bên chân hai người, hết thảy đều vừa âm áp vừa an bình như vậy.

Ngủ thẳng nửa đêm, Lục Bất Phá đột nhiên tỉnh, mơ mơ màng màng xốc chăn xuống giường, cảm ứng đèn bật sáng, có người bắt lấy hắn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hiên Viên Chiến, ta đói bụng, rất đói bụng.” Lục Bất Phá xoa dạ dày, còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cơm chiều hắn ăn cũng đâu ít, sao lại đói bụng như vậy chứ?

Hiên Viên Chiến lập tức ngồi dậy: “Ngươi nằm, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”

“Cám ơn nhiều.” Lục Bất Phá nằm trở về. Không chỉ có rất đói bụng, hơn nữa còn rất mệt, không được, bận rộn qua liên hoan hắn nhất định phải cùng Hiên Viên Chiến ra ngoài nghỉ phép, cứ như thế hắn sẽ bị phiền chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.