Chương trước
Chương sau
Hôm sau, Lục Bất Phá ngủ thẳng đến hơn 13 giờ mới tỉnh. Hiên Viên Chiến theo thường lệ đã đi từ sớm, Tiểu Cửu cũng không ở trên giường, hẳn đang chơi bên ngoài. Còn vay trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chợt nhớ tới cái hẹn cùng Thượng Quan Nông đến gặp chủ tịch quốc hội, Lục Bất Phá vội vàng đứng lên, một bên mặc quần áo một bên cùng Thượng Quan Nông liên hệ. Nhấn thông tấn khí, đối phương liền nhận máy, hình ảnh Thượng Quan Nông xuất hiện trước mặt Lục Bất Phá.

“Tiểu Phá, dậy rồi sao?”

“Ngại quá, ta ngủ trễ.” Lục Bất Phá oán thầm trong lòng sao Hiên Viên Chiến không gọi hắn rời giường.

Thượng Quan Nông cười: “Không cần khẩn trương, ta đã nói với chủ tịch quốc hội, mấy ngày qua ngươi đã vất vả nhiều nên cần nghỉ ngơi. Chủ tịch quốc hội bảo ta nhắn lại bất cứ lúc nào ngươi thức đều có thể đi tìm ông. Ta đang ở trong sân chơi với Tiểu Cửu, ngươi đi ăn sáng trước đi, có bánh pie* bà nội ta làm, hy vọng ngươi thích.”

“Thượng Quan, thật cám ơn ngươi. Ta lập tức xuống ngay.”

“Không vội, Tiểu Phá ngươi cứ thong thả. Ta tiếp tục chơi với Tiểu Cửu nó thật đáng yêu.”

“Hảo.”

Đóng thông tấn khí, Lục Bất Phá dùng năm phút để rửa mặt đánh răng, rồi lao ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng xuống nhà bếp. Hắn sắp biến thành heo rồi, bữa ăn khuya tối qua ních chật cả bụng, bây giờ lại đói đến mức ngực trước ép sap sau lưng.

Lúc đến nhà bếp, Gollum đang quét dọn liền đưa qua một ly ca-cao, đang khát nên Lục Bất Phá chỉ hai ngụm đã uống cạn. Gió cuốn mây tan đem ba phần bánh Thượng Quan Nông mang đến cùng bữa sáng phong phú Gollum làm toàn bộ ăn hết, Lục Bất Phá thỏa mãn lau miệng rồi mới đi ra ngoài. Còn chưa tới cửa, bên tai đã vang lên tiếng “Chiêm chiếp” của Tiểu Cửu. Lúc ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Cửu đang ở trên cỏ lăn a lăn, chín cái đầu đang tranh nhau một khối cầu nhỏ. Trong đó một cái đầu cướp được, vui vẻ vọt tới trước mặt Thượng Quan Nông, tám cái còn lại kêu “Chiêm chiếp”. Thượng Quan Nông lấy khối cầu, thảy ra xa, Tiểu Cửu bật người biến thân thành con chó nhỏ, hướng vật hình tròn kia lao tới.

Lục Bất Phá nhìn mà xấu hổ, Tiểu Cửu có tận chín cái đầu, mà chỉ số thông minh không hơn một con chó con. Thấy hắn tới, Thượng Quan Nông đến bên cạnh: “Bất Phá, ngươi có muốn nghỉ một ngày không?”

“Không cần. Làm xong hẳn nghỉ. Đi thôi.” Lục Bất Phá tùy tiện buộc tóc thành cái đuôi ngựa, cùng Thượng Quan Nông xuất phát. Mẹ luôn dạy hắn làm việc không được câu giờ.

“Vậy cũng được. Nếu mệt thì ngươi nói.” Thượng Quan Nông áy náy sờ sờ đầu Tiểu Cửu, lấy qua cặp công văn để trên bàn đá.

“Chiêm chiếp tíu… Ma ma ma…” Vừa thấy Lục Bất Phá sắp đi, siêu cấp mè xửng Tiểu Cửu đang chơi với khối cầu, chạy vài bước nhào tới trên lưng Lục Bất Phá.

“Tiểu Cửu, tụt xuống tự đi.”

“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu ngoan ngoãn trượt xuống, một cái đuôi cuốn lấy tay Lục Bất Phá.

“Mè xửng.” Lục Bất Phá ngửa mặt lên trời thở dài.



Tới văn phòng Bạch Thiện chủ tịch quốc hội, Lục Bất Phá còn chưa ngồi xuống đã nghe ông nói: “Tiểu Phá, đề nghị của ngươi Thượng Quan trưởng phòng đã cho ta xem qua. Ta cũng đã thương lượng suốt đêm qua với các thành viên chủ chốt của Ủy ban, bọn họ đều rất ủng hộ. Các ngành sẽ toàn lực phối hợp với ngươi.”

“Đêm qua?” Lục Bất Phá quay đầu nhìn Thượng Quan Nông, hắn nhớ rõ lúc cùng Thượng Quan Nông bàn xong cũng đã tối khuya.

Thượng Quan Nông cười: “Tối qua ta chỉ muốn hỏi chủ tịch quốc hội có giờ rảnh hôm nay không, thuận tiện nói luôn. Chủ tịch quốc hội cảm thấy rất hứng thú, cho nên ta đem tư liệu chỉnh lại gửi qua.”

Bạch Thiện nói: “Tiểu Phá, ngươi có đề nghị gì tốt cứ nói ra. Ủy ban đã quyết định chính thức thành lập ‘Phòng hành chính Mang Tang Tử’. Ngươi là trưởng phòng, Thượng Quan Nông kiêm nhiệm chức thư ký trưởng của ngươi, Charlie King đảm nhiệm vị trí thư ký riêng của ngươi, La Bác, Trầm Dương cùng Biệt Lâm là thành viên. Nếu sau này ngươi cảm thấy ai thích hợp, có thể trực tiếp thu vào. Phòng hành chính cùng cấp bậc với bốn bộ môn, đồng thời ngươi cũng là thành viên Ủy ban.”

“A?” Lục Bất Phá kinh ngạc không ngớt, “Chủ tịch quốc hội, chuyện này quá tùy tiện. Ta làm trưởng phòng? Ta?” Để một tiểu thí hài mới 15 tuổi là hắn làm trưởng phòng? Còn cùng cấp bậc với Hiên Viên lão gia tử? Có lầm không vậy.

“Tiểu Phá, đây không phải là trò đùa.” Bạch Thiện thực sự nghiêm túc nói, “Đây là quyết định sau Ủy ban nhất trí đồng ý.”

“Mọi người làm ra quyết định này hồi nào a.” Quá qua loa mà.

“Đêm qua.”

“…”

Lục Bất Phá không những không kinh hỉ, mà chỉ có kinh hãi. “Chủ tịch quốc hội, mọi người suy nghĩ lại đi, ta không thích hợp làm lãnh đạo. Kỳ thật ta cái gì cũng không biết, lại không có kinh nghiệm. Trọng trách này ta không đảm đương nổi đâu.” Hắn thực nghi ngờ sao liên bang có thể tồn tại từng ấy năm, làm việc quá tùy tiện?

“Không cần lo lắng. Chuyện này Ủy ban đã quyết định. Ngày một tháng một này, cũng tức là ngày tân niên mà Tiểu Phá nói, ta sẽ lấy danh nghĩa Ủy ban thông báo với toàn dân.”

“Không cần mà.” Lục Bất Phá ứa mồ hôi lạnh, nếu để mẹ biết hắn làm lãnh đạo, chắn chắn sẽ cười đến rụng răng, rồi mới hèn mọn nhìn hắn nói: “Thì ngươi là một tiểu hài tử xấu xa ma?”

Thượng Quan Nông trấn an: “Tiểu Phá, ngươi không đừng từ chối, Ủy luôn suy nghĩ thận trọng mới làm ra quyết định đó. Chỉ thêm một ngành mới, để thuận tiện cho Tiểu Phá làm việc mà thôi.”

Lục Bất Phá quay đầu lại, nột nột nói: “Thượng Quan, ta không có khiêm tốn, cũng không phải từ chối, ta, ta kỳ thật, mới 15 tuổi. Còn chưa trưởng thành đâu, các ngươi để cho một đứa trẻ mới 15 tuổi làm trưởng phòng sao, thật là quá tùy tiện.”

Thượng Quan Nông mỉm cười, nói: “Mặc dù Tiểu Phá mới 15 tuổi, nhưng ngươi là sự tồn tại không thể thiếu, có ý nghĩa trọng đại với liên bang, cá nhân ta thấy quyết định này rất chính xác.”

Bạch Thiện trầm thanh: “Tiểu Phá, liên bang cần ngươi, hy vọng ngươi có thể chấp nhận.”

Nhẫn xuống một thân da gà, Lục Bất Phá nhìn Thượng Quan Nông, nhìn nhìn chủ tịch quốc hội, bất đắc dĩ gật gật đầu, có thể không chấp nhận sao, hắn biết rõ những người này có bao nhiêu cố chấp. Lục Bất Phá trong lòng nói thầm: nếu “Gian tình” của ta cùng Hiên Viên Chiến lộ ra, có thể bị truy sát không đây.

“Vì thân phận của ngươi tương đối nhạy cảm, nên chúng ta quyết định đem phòng làm việc của ngươi đặt tại tầng 12 trong cao ốc thuộc tổng bộ liên bang.”

“Tầng 12?” Lục Bất Phá sửng sốt, không phải cùng một tầng với chủ tịch quốc hội sao?

Bạch Thiện gật đầu: “Bên cạnh phòng ta vẫn còn phòng trống, Tiểu Phá tới đó công tác đi. Như vậy tương đối thuận tiện. Quét dọn sạch sẽ, ba ngày sau là có thể dọn vào làm. Đương nhiên, để qua năm cũng được.”

Từ “Qua năm” này nói nghe nhẹ ghê, hình như đã sắp xếp sẵn cả. Lục Bất Phá có thể nói gì? Chủ tịch quốc hội bọn họ cũng đã quyết định ổn thỏa, căn bản không cho hắn nói không.

“Được rồi, sau tết ta bắt đầu, vậy mấy giờ bắt đầu đi làm?” Chẳng lẽ hắn phải tạm biệt cuộc sống hạnh phúc ngủ tự nhiên tỉnh sao?

“Chuyện này tự Tiểu Phá quyết định đi. Ngươi là lãnh đạo cao nhất, thời gian này nọ ngươi quy định là được.”

Tốt quá rồi! Lục Bất Phá vui vẻ: “Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn chủ tịch quốc hội cùng Ủy ban cho ta cơ hội này.”

Bạch Thiện lập tức tỏa sáng hai mắt, xuất ra sổ tay: ” ‘Cung kính không bằng tuân mệnh’ nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là…” Lục Bất Phá bắt đầu giải thích, Bạch Thiện cùng Thượng Quan Nông nghiêm túc lắng nghe và ghi chép. Lục Bất Phá âm thầm lắc đầu, cái này gọi là vật cực tất phản đi.

Chuyện này xem như đã xong. Lục Bất Phá nói tới chuyện chính.

“Chủ tịch quốc hội, ngài tiếp xúc với Tạp Nặc chưa?”

Bạch Thiện nghiêm túc nói: “Tình huống của nhóm người Tạp Nặc vô cùng đặc thù, ta vẫn chưa chính thức cùng hắn tiếp xúc. Trong nhóm phản loạn có một số người là phần tử cấp tiến*, bọn họ phản đối liên bang, tuyên bố muốn lật đổ liên bang thành lập chính quyền mới. Ta không chắc Tạp Nặc có thể khuyên bảo những người này hay không, cũng không rõ thành ý của hắn. Bất quá Ủy ban đồng ý đề nghị của Tiểu Phá, trước cho mấy đứa trẻ thuộc phe phản loạn trang bị khí quan máy cùng bộ phận máy, cung cấp dịch vụ chữa bệnh cho bệnh nhân có yêu cầu. Đây thành ý của liên bang.”

*Cấp tiến: có tư tưởng chính trị tiến bộ. (theo từ điển tiếng Việt)

Lục Bất Phá gật gật đầu: “Ta không biết trong phe phản loạn còn có phần tử cấp tiến. Hôm nay ta sẽ đi gặp Tạp Nặc, truyền đạt ý của chủ tịch cho hắn biết, ta cũng muốn nghe ý hắn. Cá nhân ta nghĩ, trước đem người già, phụ nữ và trẻ em đón ra khỏi rừng, tạm thời thu xếp cho bọn họ ở khu vực nào đó tại Bắc Đàn, thuận tiện cho việc chữa bệnh. Có vài người mang thai, sinh ở đây cũng an toàn hơn. Đương nhiên, để đảm bảo liên bang có thể phái người giám thị họ.”

“Ta tính buổi tiệc tất niên mời nhóm người Tạp Nặc tham gia, nhất là bọn trẻ. Lòng thù hận giữa dân chúng và phe phản lọa rất sâu, ta muốn mượn cơ hội giải trừ hiểu lầm cho hai bên. Bọn họ không phải kẻ thù, mà là người Mang Tà, chỉ có cái nhìn khác biệt về một số vấn đề.”

“Chờ qua ‘Tân niên’, chúng ta bắt đầu chính thức đàm phán. Trong khoảng thời gian này, trước tiên liên bang phái hai đại biểu bàn bạc thống nhất, thời gian còn lại trước khi đàm phán thì để chuẩn bị và trang bị hoặc đổi mới khí quan máy cho bọn họ. Nhiều người đến giờ vẫn luôn ở trong rừng, để những người đó tham quan Bắc Đàn, hiểu về liên bang, sẽ có lợi cho cuộc đàm phán sau này.”

Bạch Thiện trong mắt hiện lên vui mừng: “Ta sẽ cùng các thành viên Ủy ban thương lượng để ai làm đại biểu. Tiểu Phá, chuyện lần này, ta đại biểu liên bang chân thành cảm ơn sâu sắc vì ngươi đã quan tâm liên bang như thế.”

“Chủ tịch quốc hội, giữa trưa ta ăn rất nhiều, ngươi đừng có nói vậy mà.” Lục Bất Phá chà xát chà xát cánh tay, “Ta mặc dù không cao bằng mọi người, nhưng ta ăn của liên bang, dùng của liên bang, ở tại liên bang, nên coi như là một thành viên của liên bang đi, chỉ cần ta có thể thì ta nhất định sẽ làm.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Bạch Thiện vươn tay, Lục Bất Phá đưa tay nắm lấy. “Chủ tịch quốc hội, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế.”

“Ừ, người một nhà, chúng ta là người một nhà.” Bạch Thiện nắm chặt tay Lục Bất Phá, trong lòng ông thầm nói, Tiểu Phá chưa phát hiện rằng mình càng ngày càng dung nhập vào cuộc sống ở liên bang, càng quan tâm liên bang, chuyện này đối với liên bang đúng là một sự kiện quá tốt. Hắn hy vọng có một ngày, Tiểu Phá trở thành Mang Tang Tử coi đây là quê hương thứ hai của mình, chứ không phải bản thân là một người tha hương.

Vượt ngoài dự đoán của Lục Bất Phá, vấn đề tân niên bàn luận xong rất thoải mái, nhưng hắn không có cách nào trở về nhà nghỉ ngơi. Từ văn phòng chủ tịch quốc hội đi ra, nhưng không tạt qua phòng làm việc chính mình nhìn xem, Lục Bất Phá trực tiếp cùng tổ ba người liên hệ, đem nội dung công việc giao bọn họ. Trở thành nhân viên cấp dưới của hắn, tổ ba người không những không buồn bực mà ngược lại còn kích động. Đối với người dân Mang Tà mà nói, có khả năng làm việc dưới trướng Mang Tang Tử là việc vô cùng vinh quang. Bất quá thân là Mang Tang Tử, Lục Bất Phá lại không thể lý giải được chuyện này, hắn biết rõ chính mình có bao nhiêu phân lượng, hắn chỉ là một tiểu thí hài. Ấy thế mà lại chết đi rồi xuyên thủng thân thể “Mang Tang Tử” này, hắn đành gồng người mà làm cho tốt.

Thân là thư ký trưởng của hắn, việc Thượng Quan Nông tìm gặp hắn càng thêm quang minh chính đại. Nghĩ đến gia khỏa Hiên Viên Chiến thích ăn bậy giấm chua kia, Lục Bất Phá có chút đau đầu. Bất quá không thể phủ nhận, hắn thật rất cần một người như Thượng Quan Nông bên người giúp hắn. Lúc này, mới từ tòa nhà tổng bộ liên bang đi ra, Lục Bất Phá nhận được cuộc goi từ viện trưởng Ngô Đạo Phu của bệnh viện. Bọn trẻ rất muốn gặp Mang Tang Tử tiên sinh một lần, nhất là sau khi biết Mang Tang Tử tiên sinh còn kể truyện cổ tích cho Quách Mật Nhi nghe, sau khi trả lại cho Mật Nhi mấy món lễ vật, mấy đứa nhỏ đều hâm mộ vô cùng.

Nếu Lục Bất Phá chỉ là Lục Bất Phá, hắn khẳng định sẽ tìm cớ từ chối, vừa vặn trên người còn mang thân phận “Mang Tang Tử”, hơn nữa chuyện của Mật Nhi làm cho hắn phá lệ chú ý chuyện của trẻ em Mang Tà, hắn không hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Lại tới nhà Thượng Quan Nông cọ cơm, sau đó Lục Bất Phá mã bất đình đề đi bệnh viện, hắn không lái phi hành khí, nên tất nhiên Thượng Quan Nông sẽ đi cùng hắn. Tiểu Cửu cũng chết sống không chịu rời, Lục Bất Phá bất đắc dĩ chỉ có thể mang Tiểu Cửu cùng Phượng Hoàng đến bệnh viện, may mà bọn nhỏ đều rất dũng cảm, không bị Tiểu Phá và Phượng Hoàng dọa sợ, thậm chí còn thích thú cùng Tiểu Cửu đần đần chơi với nhau.

Ngô Đạo Phu hy vọng “Mang Tang Tử tiên sinh” có thể dành ra một buổi chiều mỗi tuần để kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, dạy các bé thơ từ. Lục Bất Phá đồng ý, hơn nữa hắn cũng đề nghị để cho bọn nhỏ tham gia buổi liên hoan giao thừa, tiết mục do hắn biên đạo. Ngô Đạo Phu rất vui, mười mấy đứa nhỏ sau khi biết được việc này liền lớn tiếng hoan hô. Xem các em ấy vui như thế, Lục Bất Phá càng thêm kiên định thành lập ngày “Ngày quốc tế thiếu nhi”.

Ở bệnh viện cùng bọn nhỏ trao đổi một chút, nhìn tứ chi cùng thân thể bị băng kín băng gạc, đợi lắp bộ phận máy, Lục Bất Phá rất khó chịu trong lòng, nhất là một bé trai tên Tát Mễ, nửa đầu bé đã bị hoại tử. Bởi vì tổn thương ở vùng đại não, cho nên phải ở phòng điều trị cách ly. Trong quá trình gắn đại não nhân tạo, vẫn luôn hôn mê, nghe cha mẹ em nói, trước khi phẫu thuật cắt bỏ phần đại não bị hư, em có tâm nguyện khi tỉnh lại có thể nghe “Mang Tang Tử tiên sinh” kể chuyện cổ tích.

Sau khi biết chuyện này, cái mũi Lục Bất Phá muốn lên men, mắt đỏ lên. Hắn nói với cha mẹ Tát Mễ, khi bé tỉnh lại, phải báo cho hắn biết mặc kệ đó là lúc nào. Đứa bé này làm cho hắn nhớ tới Hiên Viên Chiến, đêm nay trở về hắn cùng với Hiên Viên Chiến làm một lần, an ủi an ủi hắn. [Tự dưng anh được tiện nghi từ trên trời rơi xuống]

Buổi chiều khoảng 5 giờ hơn (là 21 giờ hơn),Lục Bất Phá mới ra khỏi bệnh viện. Chưa kịp đi vào phi hành khí, thông tấn khí của hắn vang lên, là Tạp Nặc.

“Mang Tang Tử tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có rảnh không? Ta muốn gặp ngài.”

Lục Bất Phá nhìn Thượng Quan Nông bất đắc dĩ cười cười, nói: “Được, ta sẽ lập tức tới tìm ngươi. Thực xin lỗi, hai ngày này ta bận quá, không để ý thời gian.”

“Ta biết Mang Tang Tử tiên sinh ngài nhất định bề bộn nhiều việc, là ta đường đột. Ta ở chỗ này chờ ngài.”

“Hảo, ta lập tức đến.”

Cắt liên lạc với Tạp Nặc, Lục Bất Phá để Tiểu Cửu lên trước, hắn bấm số Hiên Viên Chiến, hình ảnh đối phương lập tức xuất hiện.

“Hiên Viên Chiến, có thể đến tối ta mới về. Ta mới từ bệnh viện ra, bây giờ đến chỗ Tạp Nặc.”

“Ngươi không thoải mái? Đi bệnh viện làm gì?”

“Ta không sao. Là Ngô viện trưởng có chuyện tìm ta. Tối về nói với ngươi.”

“Hảo. Về kịp bữa tối không?”

“Có thể không kịp. Ngươi không cần chờ ta cùng Tiểu Cửu.”

“Ừm.”

“Vậy thôi.”

“Hảo.”

Đặt mông ngã xuống ghế dựa, Lục Bất Phá hít sâu một hơi, từ kính chiếu hậu nhìn người lái nói: “Thượng Quan, ven đường có bán đồ ăn không, ta đói.”

Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên kinh ngạc. Lục Bất Phá tự giễu nói: “Ta biết gần đây ta ăn hơi nhiều. Có thể do cơ thể ta cuối cùng cũng đã thích ứng khí hậu nơi này, hy vọng sang năm ta cao hơn hai mét.”

Thượng Quan Nông đảo tay lái: “Gần chỗ Tạp Nặc ở có một nhà hàng, hương vị cũng không tệ, có đồ ăn nhanh, ta mang ngươi đi.”

“Nhà hàng?!!” Lục Bất Phá kêu lên sợ hãi.

Thượng Quan Nông khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Nơi này có địa phương cao cấp như nhà hàng?!!”

Thượng Quan Nông cười hỏi: “Nhà hàng rất cao cấp sao?”

Lục Bất Phá liên tục gật đầu: “Ta nghĩ Mang Tà nhân chỉ ăn cơm nhà. Với lại ta tới đây đã nữa năm còn chưa thấy qua nhà hàng đâu. Không! Ta tới đây lâu vậy mà còn chưa đi dạo phố nga!” Nhớ tới thì buồn bực mà.

“Đa phần chúng ta tự làm ở nhà, lúc công việc bận mới đi nhà hàng. Có đôi khi đãi khách cũng sẽ đi nhà hàng. Tiểu Phá muốn đi dạo phố? Ngày mai ta đưa ngươi đi.”

Lục Bất Phá ai oán suy sụp hạ vai: “Ta làm sao có thời gian.”

Thượng Quan Nông nhìn hắn qua kính chiếu hậu nói: “Ngoài những chuyện Tiểu Phá phải tự phải chịu trách nhiệm, những thứ khác giao cho ta. Ngươi nghỉ ngơi nhiều chút.”

“Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ. Không được. Chờ mọi chuyện xong nhất định phải nghỉ ngơi. Ta muốn được nghỉ phép!” Lục Bất Phá không làm được chuyện sai bảo người khác, người khác dung túng hắn, hắn cũng không thể tự dung túng chính mình, hắn chính là một tiểu thí hài mà.

Thượng Quan Nông nhìn Lục Bất Phá vài lần: “Mỗi lần thấy Tiểu Phá và Chiến ở cùng một chỗ, ta đều rất hâm mộ.”

“Hả? Hâm mộ cái gì?” Lục Bất Phá pha trò, “Hắn là tảng vừa cứng lại thối, trước kia hắn làm ta tức giận liên tục, gần đây mới khá hơn một chút.”

Thượng Quan Nông cười nói: “Các ngươi giống bằng hữu ở cùng một chỗ, thực sự tùy ý.”

Lục Bất Phá ngồi dậy, ghé vào trên lưng ghế Thượng Quan Nông: “Chúng ta cũng là bằng hữu a. Bất quá nói thật, ngươi có tính tình tốt nhất trong cùng thế hệ của tứ đại gia tộc, còn ba người kia… [đều là công]” Hắn run lên, “Không nói tới Hiên Viên Chiến. Tư Không Vô Nghiệp tựa như tiếu diện hổ, Âu Dương Long quá âm trầm, nhìn đến hắn ta không rét mà run.”

“Tiếu diện hổ?”

“Chính là một mãnh thú hay cười, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng rất đáng sợ.”

Thượng Quan Nông ha ha cười vài tiếng, không quay đầu lại, mà nói: “Có thể trở thành bằng hữu của Tiểu Phá ta rất vui.”

“Có thể quen biết Thượng Quan ta cũng rất vui.” Lục Bất Phá nhân cơ hội nịnh nọt, “Thượng Quan nãi nãi làm bánh pie ăn ngon lắm nha.”

Thượng Quan Nông bật cười, cười thực sung sướng. “Ngày mai ta lại mang cho ngươi. Bà nội mà biết sẽ rất vui.”

“Đều là người một nhà, ta không khách khí a.”

“Không cần khách khí với ta, ta hy vọng Tiểu Phá có thể xem ta như một bằng hữu chân chính.”

“Chúng ta là bằng hữu tốt nhất.” Lục Bất Phá vươn một tay, Thượng Quan Nông đưa tay cầm lấy, cười rạng rỡ, Lục Bất Phá xem mà suýt chảy cả nước dãi.

Rất nhanh tới nhà hàng Thượng Quan Nông nói, không xa hoa như trong tưởng tượng của Lục Bất Phá, chỉ là một nhà hàng bình thường. Mà cái gọi là đồ ăn nhanh cũng chỉ là cơm nắm hay thịt khô… Nhưng đối với cái bụng đang kháng nghị ầm ỹ của Lục Bất Phá mà nói, chỉ cần có ăn là được. Hai ba cái giải quyết tất cả, cả hai vội vã chạy tới chỗ Tạp Nặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.