Dùng sức nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn khiến Lục Bất Phá bình tĩnh lại, cậu làm bộ khó hiểu mà nói: “Ta đương nhiên là từ Mang Tà Tinh tới.”
Nữ vương chậm rãi lắc lắc đầu: “Mang Tang Tử điện hạ, ngài không phải Mang Tà Nhân. Bất luận là thân thể ngài hay là tinh thần ngài.”
Lục Bất Phá tròng mắt co chặt, cậu hơi hơi mỉm cười, vẫn là giả ngu mà nói: “Ta không hiểu ý tứ nữ vương.”
“Mang Tang Tử điện hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm ý tứ của ta.” Nữ vương xoay người, ở trên tường mở ra một cánh cửa, “Mang Tang Tử tiên sinh mời theo ta.” Lục Bất Phá khẩn trương mà âm thầm hít một hơi, đi theo.
Cho rằng sau cửa sẽ là ám đạo hay cái gì đó, nhưng khiến Lục Bất Phá kinh ngạc chính là sau cửa là một cái tiểu viện tử. Đi theo sau lưng nữ vương, Lục Bất Phá trong lòng thẳng thắn mắng thầm. Nơi này so với con đường cậu vừa đi càng thêm u tĩnh, yên tĩnh đến làm người khác thấp thỏm. Nếu bọn họ muốn ở chỗ này làm cái gì đối với cậu, Hiên Viên Chiến nhất định cứu không được. Bất quá nghĩ đến còn có Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, cậu sẽ không sợ.
Đi qua mấy cái đường như tiểu đạo lộ, Lục Bất Phá đi vào một tòa đại điện. Toàn bộ đại điện giống như ở bên trong tuyết sơn, khắp nơi trắng xóa. Nữ vương ở trước đại điện quỳ xuống lẩm bẩm nói nói mấy câu, giống như cầu nguyện. Lục Bất Phá cũng nhanh chóng chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404624/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.