Nghe thấy vấn đề này của Lục Văn Tây, Hứa Trần cũng không trả lời ngay mà cầm lấy tay Lục Văn Tây, ngồi ở bên cạnh anh, một lần nữa áp trán mình vào trán anh.
Anh cảm thấy có một luồng nhiệt lượng chậm rãi rót vào trong cơ thể mình, để cơ thể mình dần ấm lên, có công hiệu làm tâm trạng của anh thả lỏng. Lần này Hứa Trần áp sát vào anh rất lâu, giống như quan sát rất tỉ mỉ, kết quả đột nhiên siết chặt tay Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây hoảng sợ.
Ngay sau đó Hứa Trần đứng dậy, lấy sách trong túi đồ của mình ra lật xem.
Lục Văn Tây lập tức khẩn trương hỏi: "Sao vậy em?" Bất an trong lòng anh ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Bọn em có thể nhìn thấy linh hồn, có thể nói nó là một viên ngọc tinh khiết trong suốt sạch sẽ không có tạp chất. Nhưng trong linh hồn của anh lại có vài sợi tơ đen, tuy không rõ ràng lắm nhưng đã bắt đầu lan tràn. Giống như dáng vẻ khi nhỏ một giọt mực vào trong nước mà nó vẫn chưa bị tan ra hoàn toàn." Hứa Trần nói.
"Đó là gì?"
"Em đang tìm hiểu, em chưa từng nghe nói tới tình huống của anh, trong sách tựa hồ không có ghi chép, anh có thể hỏi thử Hàn Dục."
Lục Văn Tây lập tức lấy điện thoại ra gửi tin cho Hàn Dục.
Lục Văn Tây: Trên linh hồn của tôi có mấy sợi tơ đen là chuyện gì vậy?
Hàn Dục: Tử khí ảnh hưởng quá lâu dẫn tới linh hồn cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373731/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.