Chương trước
Chương sau
Hàn Phạm Minh nghĩ rằng, mình làm người đại diện của Lục Văn Tây giống như khán giả đang vây xem náo nhiệt vậy, Lục Văn Tây nháo loạn ra tin tức lớn, thế mà anh lại phát hiện được từ Hot Search.

Không thể không nói lưu lượng của Lục Văn Tây rất đảm bảo, bọn họ không vận hành thì tin tức cũng tự động nhảy lên Hot Search, đồng thời còn có độ ý chú rất cao.

Sau khi nhận được tin, Hàn Phạm Minh liền vào xem một chút, lại xem đoạn video biểu diễn của Lục Văn Tây, lúc này mới ra lệnh cho đoàn đội: đẩy lên!

Yêu cầu của Hàn Phạm Minh rất đơn giản, đẩy đoạn video lúc chào cảm ơn, chủ yếu là đoạn Cát Tân Long và Lục Văn Tây đứng chung, và cả đoạn phát biểu của ông.

Chỉ có mỗi đoạn này thì phần lớn cư dân mạng sẽ tò mò về kỹ thuật diễn xuất của Lục Văn Tây như thế nào mà Cát Tân Long lại dám thổi phồng như thế? Có lẽ sẽ có rất nhiều người nghi ngờ, thậm chí nghĩ rằng Cát Tân Long nhận tiền mới nâng đỡ cho Lục Văn Tây, lúc đầu Cát Tân Long tỏ vẻ công kích Lục Văn Tây cũng chỉ là mánh lới.

Chờ đến khi bắt đầu có dấu hiệu tranh cãi mới tung ra video biểu diễn, dùng sự thật để tạo thành cú lật ngược.

Video do bạn của Mạn Mạn quay, lúc đầu chỉ muốn giữ làm kỷ niệm, không ngờ up lên Weibo lại có tiếng vang lớn như vậy, thoáng chốc đã phát hỏa.

Có điều đoạn video này khá dài, gần như đã quay lại toàn bộ vở kịch, dài hơn ba tiếng đồng hồ, không có mấy người muốn xem toàn bộ, bọn họ chỉ quan tâm Lục Văn Tây biểu hiện như thế nào.

Lúc đẩy đoạn video đầu tiên, Hàn Phạm Minh để nhân viên trong đoàn đội cắt nối một chút, đặc biệt cắt các đoạn biểu diễn của Lục Văn Tây, làm thành một đoạn video ngắn, sau đó xử lý hậu kỳ một chút.

Làm xong thì Hàn Phạm Minh mới cầm điện thoại gửi tin nhắn oán giận với Lục Văn Tây.

Hàn Phạm Minh: Tôi nói này, cậu có thể đừng đột nhiên tập kích vậy không? Cậu qua bên Cát Tân Long sao không nói cho tôi biết?

Hàn Phạm Minh: Chỉ là lần biểu diễn này không tệ, gần đây tiến bộ tốt lắm, lúc họp hằng năm công ty sẽ phát cờ thưởng nhân viên tiên tiến cho cậu."

Lục Văn Tây: Không phải đang bận nhận tiền mới không rảnh nói chuyện với anh à? Xem Cát xê của tôi nè, lần đầu tiên nhận được tiền mặt.

Lục Văn Tây: [hình ảnh]

Hàn Phạm Minh mở hình ra xem, phát hiện Cát xê là bốn tờ một trăm, còn có hai tờ năm chục đồng, không cần trừ thuế, rất có lợi ích kinh tế thực tế, để Lục Văn Tây vững vàng với danh hiệu Cát xê giúp đỡ người nghèo.

Lúc này có người hỏi Hàn Phạm Minh là nên viết gì trên nội dung tuyên truyền.

Hàn Phạm Minh: Khen quá thì trông giả tạo lắm, viết là: Có thể vì điểm xuất phát quá thấp nên kỹ thuật biểu diễn của Lục Văn Tây đã trưởng thành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Lần trước là trailer, lần này là trực tiếp, đủ rõ ràng rồi đi?

Nhân viên công tác gửi biểu cảm tới, nói Hàn Phạm Minh yêu quá sâu bôi quá đen.

Hàn Phạm Minh nhìn điện thoại mà vui sướng, Lục Văn Tây... anh đúng là không yêu Lục Văn Tây nổi, lúc nào mới để anh yên tâm được một chút đây?

Có điều như vậy cũng đủ làm Fans của Lục Văn Tây điên cuồng rồi, có cảm giác khá hãnh diện.

Xem đi! Lão đại của bọn mình cố gắng biết bao nhiêu!

Xem đi! Biểu diễn tốt quá, lão tiền bối cũng khen ngợi!

Đáng sợ nhất là... thế mà lại tạo ra CP của Cát Tân Long với Lục Văn Tây, bậc thầy kịch nói và chàng Idol, đây là đề tài trong một bộ phim điện ảnh đồng tính mới ra gần đây, đáng ngạc nhiên là lại có phiên bản người thật.

Có điều rất nhanh đã có người lên tiếng: đừng loan tin bậy bạ, con gái Cát Tân Long đang bị giục cưới rồi kia kìa!

Nói chung là chuyện này trở thành biểu tượng "bạo" đứng đầu trong khoảng thời gian nhàm chán gần đây.

...

Hứa Trần đưa điện thoại cho Lục Văn Tây: "Có cuộc gọi nhỡ."

Khi đó Lục Văn Tây đang lãnh tiền, đặc biệt vui vẻ, nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi đút vào túi, không gọi lại.

Suy tư một hồi mới tiến tới bên cạnh Hứa Trần giải thích: "Anh thừa nhận là lúc đầu anh vẫn chưa hết hi vọng, vì thế đã không xóa số điện thoại của cậu ấy. Có điều chờ tới khi anh buông bỏ được rồi thì lại quên mất, bận rộn quá thì rảnh đi tìm một số điện thoại để xóa chứ?"

Lục Văn Tây nói thật.



Lúc Liễu Nhan Khanh mới ra nước ngoài, Lục Văn Tây vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội.

Sau đó một khoảng thời gian dài thì chậm rãi phai nhạt, công việc của anh cũng khá bận rộn, cứ vậy quên đi chuyện này, nếu thật sự cố ý xóa số thì tức là vẫn còn để ý tới người này. Đã quên thì chứng minh thật sự không còn liên hệ, không còn nhớ rõ, cũng không để ý.

Hứa Trần gật đầu, không hỏi nhiều, ngược lại có chút tò mò vì sao Lục Văn Tây lại không gọi lại: "Sao anh không gọi lại?"

"Anh là nghệ sĩ, nhỡ cuộc gọi là chuyện bình thường, nếu thật sự có chuyện quan trọng sẽ gọi lại, nếu không liên lạc lại tức là chỉ là chuyện râu ria."

Lục Văn Tây ở nhà hát chờ một hồi nhưng không đợi được tiệc ăn mừng, có điều nghĩ một chút thì cũng phải thôi, buổi biểu diễn kịch nói không được bao nhiêu tiền này không có tiệc ăn mừng cũng bình thường, mỗi ngày có cơm hộp no bụng đã không tệ rồi.

Vì thế anh cầm năm trăm đồng tiền Cát xê, chào tạm biệt nhân viên đoàn kịch rồi trực tiếp quay trở về khách sạn.

Trên đường anh nhìn thoáng qua chỗ tàng cây, sau đó thở dài.

Dưới gốc cây đó là một người bể đầu chảy máu, dáng vẻ rất khủ/ng bố, cố tình người này lại không làm cho bất cứ ai khủng hoảng, người xung quanh đều tỏ vẻ rất bình thường, điều này chứng minh người Lục Văn Tây nhìn thấy là quỷ.

Lần trước giết nhiều ác linh như vậy cũng chỉ đổi được vài ngày yên bình.

"Lại không thể tắm một mình rồi." Đột nhiên Lục Văn Tây muốn hút thuốc, kết quả nghĩ tới không thể để Hứa Trần hút khói thuốc bị động nên nhịn xuống.

Hứa Trần nhìn thoáng qua Hứa Trần, gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, biểu cảm nghiêm túc hơn vài phần.

Sau khi ở cùng Lục Văn Tây, Hứa Trần cũng lo lắng sợ hãi, chuyện làm người tốt này cũng cần có vận may, lỡ như sau này không có chuyệt để giúp thì Lục Văn Tây phải làm sao đây?

Về tới phòng thì Lục Văn Tây bắt đầu hối hận vì đã không hút, cứ cảm thấy bứt rứt, hẳn là cảm giác nghiện thuốc.

Anh muốn ra ngoài hút điếu thuốc, thấy khí tràng đảo đảo ở bên ngoài hành lang thì quay trở lại, mắng một câu: "Đệt! Tìm nơi rách nát có nhiều người như vậy, làm chuyện gì cũng không được tự do."

Hứa Trần vừa cởi áo khoác, thấy Lục Văn Tây đột nhiên nổi giận thì không khỏi sửng sốt.

Lục Văn Tây vẫn chưa bình tĩnh lại, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Hứa Trần thì đột nhiên phừng lên một ngọn lửa vô danh, tiếp tục mắng: "Đang nói em đấy, sao lại tìm một nơi như thế này, em không có đầu có à?"

Không đúng...

Sao lại phải giận?

Chuyện nhỏ thôi mà, sao lại nóng giận, sao lại nói lời như vậy với Hứa Trần?

Lục Văn Tây vẫn còn giữ được một chút lý trí nhưng hoàn toàn không thể khống chế được chính mình, vì thế anh buồn bực quay người lại, đá mạnh vào tường, vừa đá vừa chửi tục, giống như đang phát điên vậy.

Hứa Trần đi nhanh tới ôm Lục Văn Tây vào lòng, áp trán mình lên trán Lục Văn Tây, Lục Văn Tây chỉ cảm thấy hồn phách trong cơ thể chấn động, tiếp đó trở nên tốt hơn.

Anh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Hứa Trần, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao khi nãy mình lại tức giận.

Vì anh nhìn thấy quỷ à?

Hay là, tình huống của anh đã ngày càng nghiêm trọng hơn?

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, muốn xin lỗi Hứa Trần, nhưng anh không nói ra miệng, anh biết Hứa Trần hiểu mình, anh không cần giải thích Hứa Trần cũng hiểu được.

"Tử khí của anh vừa khôi phục, có lẽ vì từng ở âm trạch nên anh mới nóng nảy, không thể khống chế được mình. Trạng thái vừa nãy chỉ là nhẹ, nếu thực sự nổi điên thì sẽ giống như Đặng Huyên Hàm lúc đầu, không thể nào khống chế nổi chính mình, chỉ muốn làm chuyện xấu, mở ra một mặt âm u, cáu kỉnh nhất của mình."

Lục Văn Tây nuống nước miếng, cảm giác trong lòng ngày càng không xong, anh ý thức được mình không thể khống chế, mặc dù chỉ là ngắn ngủi, thoạt nhìn không ảnh hưởng tới toàn cục nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Vẫn còn lý trí nhưng không thể khống chế cơ thể, cảm giác này quá tệ.

Nếu một ngày nào đó mất đi lý trí, có phải anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng hơn nữa không? Nếu Hứa Trần không ở bên cạnh thì sao? Nếu anh tổn thương người vô tội thì sao?

"Có thể khống chế không?" Hiện giờ Lục Văn Tây quan tâm nhất chính là chuyện này.



Hứa Trần ngậm miệng lại, giống như đang tự hỏi, chẳng qua vẫn đỡ Lục Văn Tây nằm xuống giường, bắt mạch kiểm tra tình huống của anh, sau đó mới nói: "Chúng ta phải tìm ra gốc rễ mới được, trạng thái của anh như vậy kéo dài sẽ không ổn, lần này có thể là vì âm khí nhập vào cơ thể, lần sau có thể là vì cơ thể quá suy yếu."

"Em nói không sai."

"Thật ra còn một loại khả năng." Đột nhiên Hứa Trần nói, biểu cảm lại càng khó coi hơn.

Lục Văn Tây thấy Hứa Trần như vậy thì có chút sửng sốt, sau đó liền hiểu ra.

"Khi đó tình huống của cha mẹ em... thế nào?"

"Sự đày đọa mà ác linh phải chịu khi độ kiếp rơi vào người bọn họ, sẽ rất đau đớn. Bọn họ không phải vì quá đau đớn mà chết, là trưởng bối trong nhà không muốn để bọn họ tiếp tục đau khổ như vậy nên đã trực tiếp giết bọn họ, để bọn họ ra đi nhẹ nhàng."

Đề này này thực sự quá nặng nề.

"Trạng thái khi nãy của anh có giống như bọn họ không?" Lục Văn Tây kiên trì hỏi.

Hứa Trần hơi nhíu mày, cuối cùng lắc đầu: "Bọn họ đau đớn vì độ kiếp, mà trạng thái của anh khi nãy càng giống với trạng thái lúc mới bị khống chế của ác linh hơn, hẳn là do âm khi xâm nhập tạo thành. Cộng thêm cơ thể anh vốn có tử khí, tình huống lại càng nghiêm trọng hơn."

Đột nhiên Lục Văn Tây nghĩ tới sau khi bị âm khí nhập thể, người khác sẽ bị gợi lên lòng tham hoặc điều mình để ý nhất.

Giống như Tô Lâm và Hứa Trần đều bị kích độ.ng tình yêu, còn anh, thứ bị kích động lại là phẫn nộ, vì sao chứ?

Chẳng lẽ anh vẫn luôn đè nén áp lực, vì e ngại thân phận nghệ sĩ nên không phá.t tiết, vì thế thứ xuất hiện khi phóng thích chính là cáu kỉnh?

Đột nhiên anh có hơi ngại không dám nhìn Hứa Trần.

Lúc đầu là anh nhìn trúng Hứa Trần trước, là anh theo đuổi Hứa Trần trước, kết quả tình yêu của anh có vẻ còn không sâu sắc bằng Hứa Trần.

Nghĩ lại cũng phải thôi, cuộc đời của Hứa Trần vẫn luôn bị mọi người xa lánh, cậu sống côi cút tự lập.

Lúc Hứa Trần quyết định ở bên cạnh Hứa Trần thì sẽ toàn tâm toàn ý, sẽ gửi gắm toàn bộ tình cảm lên người Lục Văn Tây, người cậu để ý nhất cũng chính là Lục Văn Tây.

Còn Lục Văn Tây... lúc này đột nhiên kiểm điểm, có vẻ anh không thích Hứa Trần nhiều như tưởng tượng?

Có phải vì trước đây Hứa Trần làm anh có cảm giác an toàn nên sinh ra hiệu ứng cầu treo không?

Đệt!

Cút con mẹ nó đi!

Có thích một người hay không, cơ thể rõ ràng nhất, nếu không thích thì căn bản sẽ không để đối phương chạm vào người chứ nói chi là để người ta lăn qua lăn lại với đủ loại tư thế như vậy.

Trên thế giới này, ngoại trừ Hứa Trần sẽ không có người nào làm Lục Văn Tây bị thương xong mà anh còn phải an ủi ngược như vậy.

Vì thế...

Trạng thái cáu kỉnh này là sao?

Ác linh lúc ban đầu... không thể nào khống chế được tâm trạng của mình?

Anh?

Ác linh?

Nhưng anh vẫn chưa chết mà? Trong cơ thể anh cũng không có khả năng tồn tại linh hồn thứ hai!

"Hứa Trần, nếu như muốn nhập vào thân xác anh thì không chỉ có một cách là bóp nát linh hồn anh đúng không? Có khả năng nào là từng chút tiến vào rồi đẩy linh hồn anh ra không? Hoặc là ký sinh dần theo thời gian?" Lục Văn Tây hỏi.

[hết 94]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.