Sau đó Lục Văn Tây trở về phóng khách sạn ngủ bù, buổi sáng lúc rửa mặt thì Doãn Hàm Vi nhắn tin Wechat thông báo anh không phải gấp gáp, thành phố B đang đổ tuyết, thời gian chỉ định đã được dời lại ba tiếng.
Lúc nhận tin Lục Văn Tây còn đang ngậm bàn chải đánh răng, kinh ngạc một phen, sau đó đánh tiếp, bởi vì quá dùng sức nên nướu bị chà tứa máu.
Nếu là trước kia, chậm trễ là chuyện bình thường như cơm bữa, anh cũng không quá để ý, thậm chí còn từng qua đêm ở sân bay. Nhưng hiện giờ không được, về chậm một chút thì lòng sẽ nóng như lửa đốt.
Hứa Trần ở thành phố B.
Anh còn đang chờ mong tiểu biệt thắng tân hôn với Hứa Trần nữa đây!
Rửa mặt xong, từ phòng tắm ra ngoài, Lục Văn Tây cầm điện thoại suy nghĩ xem nên làm sao nói chuyện này với Hứa Trần thì đã nhận được tin đối phương gửi tới.
Hứa Trần: Tuyết rơi rồi.
Lục Văn Tây: Chỗ em sống không có tuyết rơi à?
Hứa Trần: Rất hiếm thấy, chỉ thỉnh thoảng thôi, cũng tan rất nhanh.
Lục Văn Tây nhìn điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ của Hứa Trần lúc này, chắc chắn là giống như một đứa bé, đứng trong tuyết ngu ngơ ngắm nhìn.
Thật sự là một đứa bé làm người ta đau lòng.
Lục Văn Tây: Xem một chút thôi, đừng để bị cảm.
Hứa Trần: Ừ.
Lục Văn Tây: Bây giờ em đang ở bên ngoài hay ở trong nhà?
Hứa Trần: Đang đắp người tuyết.
Lục Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373692/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.