Suy nghĩ lúc này của Lục Văn Tây rất đơn giản lại thô bạo, chính là ai yêu con mẹ nó, ông đây mặc kệ!
Thế nhưng trong lòng đang bảo vệ Hứa Tĩnh Không không rõ chân tướng, cách đó không xa là cơ thể mập mạp của Đỗ Mạt, anh biết mình không thể phủi tay khỏi chuyện này được.
Lục Văn Tây buông Hứa Tĩnh Không, bảo vệ cô ở sau lưng, cười lạnh hỏi: "Cô muốn thế nào?"
Hứa Tĩnh Không mê man nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn hướng Lục Văn Tây đang nhìn, tựa hồ rất nghi hoặc, nhưng lại có một cảm giác sợ hãi khó diễn tả bằng lời làm trong lòng cô cảm thấy thực kinh hoảng, không hề cho rằng Lục Văn Tây kỳ quái, thậm chí có cảm giác an toàn khi được Lục Văn Tây bảo vệ.
Nói không rõ, không thể nói rõ.
"Tao muốn nó đi theo tao, tao chờ lâu như vậy mà nó không chịu đi xuống, tao gấp lắm rồi." Đỗ Mạt nói, nhấc tay chỉ về phía Hứa Tĩnh Không trả lời, bàn tay rất béo, ngón tay rất ngắn, ở trong màn đêm trông như viên thịt.
"Cô ta bị oán hận của cô ăn mòn nên mới ngày càng tiêu cực như vậy à?" Lúc Lục Văn Tây vừa tới, cảm xúc của Hứa Tĩnh Không rõ ràng đã mất kiểm soát.
"Nếu nó không thuê người giết người thì sao lại sợ như vậy?"
"Nếu cô không quấy rối cô ta, vì sao cô ta phải làm như vậy chứ? Cả hai người bọn cô đều không phải thứ tốt, việc gì phải tính toán chi li như vậy?"
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373691/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.