Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người vẫn còn chưa tỉnh táo lại, vẻ kinh ngạc cùng với ngây ngốc tràn ngập trên khuôn mặt, giống hệt với tình hình ban Giám đốc mở họp khi nãy “Đúng là không nghĩ tới Lý Mạn Như lại là loại người như vậy, trước kia cô ta còn nói đỡ cho Ngọc Diệp rất nhiều lần…”
“Sự ganh ghét sẽ bộc lộ rõ bản chất của một người, bây giờ càng nghĩ tôi càng cảm thấy sợ khi có một người độc ác như vậy ở bên cạnh mình”
Một người đồng nghiệp trong số đó đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quay đầu lại thì thâm to nhỏ với những người khác.
“Tôi cảm thấy đứa bé lúc nãy còn đáng sợ hơn. Các cô không thấy ánh mắt kia của nó à, sắc bén đến độ như thể muốn chọc thủng người ta, khiến tôi nổi hết cả gai ốc, đến tận bây giờ vẫn còn chưa tan này”
“Không thể tưởng được, công ty chúng ta lại được giao cho một đứa bé như vậy quản lý, nói ra ai mà tin nổi chứ? Tôi bỗng nhiên cảm thấy Giám đốc Trịnh làm người quá tốt bụng, bình thường vẫn luôn tươi cười vui vẻ khiến người khác yêu thích.
“Nói không chừng chẳng mấy chốc mà công ty chúng ta bị đứa bé kia chơi đùa đến đóng cửa”
“Nhỏ giọng một chút, kẻo bị người khác nghe thấy đấy…bây giờ chúng ta đều phải cẩn thận, camera theo dõi của công ty có thể ghi âm đó.”
Trong phòng họp, Lý Mạn Như vẫn còn đang ngây ngốc chưa hoàn hồn lại.
Còn Lâm Gia Thanh đã hoàn toàn hiểu ra rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-con-thien-tai-di-danh-tong-tai/1718873/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.