“Nghe nói cậu và Đồng Phi góp vốn mở studio riêng rồi hả?" Người ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc hỏi cô.
"Thời buổi bây giờ, nghệ sĩ, biên kịch rồi đạo diễn cũng đều có studio riêng cả. Chẳng phải thứ gì quá ghê gớm, chẳng qua là có nơi để xuất hóa đơn hợp lệ thôi mà." Sơ Kiến nhìn màn hình hiển thị trước mặt, tiện miệng đáp.
Toi rồi! Năm mươi chips(*) cuối cùng cũng thua mất rồi!
(*) Casino chips: Một dụng cụ đánh bạc thường được sử dụng trong các sòng bài.
Bên kia lại nói đôi câu vu vơ rồi cúp máy, cô lục lọi ba lô mới phát hiện tiền Hồng Kông mang theo cũng đã dùng hết... Có nên lên tầng hai tìm "cò" đổi ít tiền không nhỉ?
Cảm giác trong người không có lấy một xu quả là bức bối. Đồng Phi vứt cô ở đây chẳng biết khi nào mới quay lại. Không đổi tiền chơi tiếp thì cô còn biết làm gì đây?
Sơ Kiến còn đang do dự thì đột nhiên có một chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ta đeo cặp kính gọng đen tròng phẳng, dáng vẻ trẻ trung, mặc một chiếc quần dài rộng màu xám đậm và áo thun ngắn tay kiểu thể thao bằng cotton màu trắng, dưới chân đi đôi giày thể thao màu đen, giống hệt một cậu sinh viên.
Kiểm Biên Lâm ư?
Có chút ngạc nhiên, Sơ Kiến giơ mu bàn tay lên che mặt, dáo dác nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Anh không sợ bị chụp ảnh à?". I
Anh im lặng, xoay chiếc mũ trong tay nửa vòng rồi đội lên, vành mũ che đi nửa gương mặt.
"Có tiền Hồng Kông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mandarin-cua-toi/1213847/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.