Rạng sáng Tết Nguyên Đán, tại hồ Thuỷ Tinh phía Nam thành Thăng Long, tiết trời giá buốt.
Từ xa trông lại sẽ thấy hai dáng người đang giằng giằng co co, tưởng chừng sắp lôi nhau ngã nhào xuống hồ nước sâu thẳm.
Nhìn kỹ mới biết, người có chiều cao vượt trội là vị hoàng đế trẻ tuổi của Đại Việt, Anh Hoàng - hay còn gọi là Hưng Long đế, đang... ờ... sắp bóp chết người con gái trước mặt mình?
Vâng, nếu ai còn chưa biết thì tôi đây xin được trân trọng giới thiệu: Hai kẻ ngốc đứng cạnh hồ vào nửa đêm chính là tôi và Trần Thuyên.
Tư thế của chúng tôi lúc này... tả không nổi!
Cánh tay anh kiên nghị ôm ghì lấy eo tôi, tay kia lướt nhẹ qua gò má, vẽ xuống một đường. Đầu ngón tay băng giá lạnh lẽo, dịu dàng bình thản, chậm rãi nâng cằm tôi lên cao.
Hai ánh nhìn đối diện, tôi như thấy rõ dòng suối trong suốt chảy trong đôi mắt Trần Thuyên.
Biển trời đêm mênh mang, trăng sáng trải vạn dặm, còn có chàng ở đây.
Trần Thuyên từ từ cúi đầu, mái tóc vương đầy những giọt trăng lóng lánh. Anh hơi rướn người, một nụ hôn khẽ khàng rơi xuống...
... trên trán tôi.
Đương còn ngơ ngẩn mất hồn, anh đặt thêm một dấu ấn lên gò má lạnh buốt của tôi, dịu êm trân quý như lo lắng sẽ làm tôi tổn thương.
Trần Thuyên còn chưa dừng lại.
Anh khẽ siết tay khóa chặt tôi vào người, cánh môi mềm ấm phớt qua chóp mũi, hương rượu cay nồng nàn vương vấn.
Tiếng cười trầm thấp thoáng qua, Trần Thuyên chậm rãi thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444960/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.