Đoá hoa trắng đậu trên vai Trần Thuyên từ từ trượt dần xuống, khẽ chạm vào tay tôi rồi bung thành những cánh hoa nhỏ xinh, lả tả bay theo gió.
Tôi vùi mặt vào cổ Trần Thuyên, hương trà thanh nhã cứ thế vỗ về, lại cảm tưởng như không chỉ với anh, mà chính bản thân tôi cũng phải trải qua ba năm xa cách.
Một lát sau, Trần Thuyên khẽ khàng lên tiếng: "Thật may..."
"Sao cơ?" Tôi ngẩn người.
Anh thở dài, một tay vẫn siết nhẹ, tay kia dịu dàng vuốt tóc tôi, đáp: "Vì lần du ngoạn này của nàng chỉ mất có ba năm, ta không phải chịu đựng mỏi mòn gần một thập niên như khi xưa nữa..."
Nghe những lời thở than nhẹ nhàng nhưng lại quá đỗi đau xót, tôi không biết phải làm gì hơn ngoài việc ôm thật chặt Trần Thuyên.
Lại giống khi xưa, Trần Thuyên chỉ đơn giản cho đây là một chuyến đi xa, không hề ép hỏi chuyện gì đã xảy ra với tôi.
"Khoan đã." Tôi đẩy anh ra. "Vì sao chàng lại đến đây nhanh như vậy nhỉ?"
Ngoái đầu lại nhìn Đỗ Quân mặt mày méo mó đang nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn, tôi lại càng thấy tò mò.
Trần Thuyên biến thành con gà mắc tóc, ậm à ậm ừ chẳng thốt lên lời.
Tôi híp mắt phân tích: "Đông Ly nói rằng từ kinh thành tới nơi này phải mất tới hai, ba ngày. Dù con bé đã báo tin ngay khi em tỉnh dậy thì ít nhất phải sau bốn tới năm ngày mới được gặp chàng, đúng không?"
Tự dưng đổi cách xưng hô, đúng là hơi ngượng mồm một chút.
Tính từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444948/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.