Vẽ bóng cầu treo, ngược dòng suối
Một vệt nắng chiều, sóng nước reo.
Vẫn là câu nói cũ: Có sức khỏe là có tất cả.
Không dám lười nhác nằm ườn một chỗ, tôi tự ép mình trở người, nhờ Đông Ly đỡ ra ngoài sân tản bộ.
Ngoài ăn uống đủ chất để bồi bổ cơ thể thì tôi còn phải nạp vào người các một đống thuốc thang đắng ngắt theo chỉ thị của Dương Gia, mỗi ngày vận động cơ thể và tắm nắng để nhanh chóng được sống như một người bình thường.
Hiện tại tôi và Đông Ly đang tạm trú ở nhà riêng của Dương Gia tại trấn Thiên Hưng (1),cách kinh thành Thăng Long tới hai trăm dặm đường.
Vị thần y này sống một mình nên căn nhà cũng chỉ có mấy gian, bao gồm phòng ngủ của ông ta, một căn phòng dành riêng cho con gái - tức Dương Thu Nguyệt - nếu có đến thăm, phòng để đồ, phòng bếp.
Trước nhà là một khoảng sân rộng, ra khỏi cổng sẽ thấy hai hàng cây dẫn lối, cây nào cây nấy đều cao tới bốn, năm mét. Tán cây rộng, rợp một màu trắng tinh khôi với những chùm hoa bung nở. Tôi và Đông Ly đều không rõ đây là cây gì, con bé đã từng hỏi Dương Gia nhưng chỉ nhận được cái nhìn đầy khinh bỉ nên đành bỏ cuộc.
Ngay dưới gốc cây đầu tiên bên trái có đặt một chiếc chõng tre nhỏ, tôi mới đi qua đi lại một lúc đã thấm mệt, liền phủi đi vài chiếc lá rơi trên đó rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nghĩ cũng kỳ lạ, hoạt động rồi mới thấy gân cốt đều vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444947/quyen-2-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.