Bữa cơm tối tuy đông nhưng cảm giác không mấy vui vẻ, tất cả mọi người đều yên lặng khiến tôi càng ngại ngùng. 
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, do tôi là khách nên không phải đụng tay, việc rửa bát do hai chị em Đào Mận phụ trách. Diệu Loan thì phải trở về nhà, Trần Thuyên không nói hai lời, phân công cho Đỗ Quân nhiệm vụ "hộ tống" cô gái nhỏ. 
Khỏi phải nói, Diệu Loan hạnh phúc tới mức nụ cười kéo dài tới mang tai, hai mắt nhíu lại thành sợi chỉ dài. 
Ai về phòng nấy, nhưng Nguyễn Tái lại kéo một chiếc chõng tre lớn ra giữa sân, trên đặt một khay trà nóng. Y mỉm cười với tôi, tôi cũng vui vẻ kéo Trần Thuyên ngồi xuống. 
Nguyễn Tái thong thả rót trà, nói: "Chỉ huy sứ đã vất vả rồi." 
Đỗ Quân sao? Tôi liền ngừng động tác nhấp trà, nghiêng đầu nhìn Trần Thuyên. 
Trần Thuyên cười cười, nhận lấy chén trà từ Nguyễn Tái nhưng không uống vội: "Phải, đây cũng là lần đầu Quân nhận nhiệm vụ này, có lẽ hiện tại vẫn chưa quen lắm." 
Tôi liền huých vào tay Trần Thuyên một cái, thỏ thẻ: "Hai người đang nói gì đó?" 
"Có lẽ nàng chưa biết rằng Diệu Loan là con gái của An phủ lộ Bắc Giang phải không?" Anh mỉm cười, từ tốn hỏi tôi. 
Tôi ngẩn ra, Diệu Loan trông vậy mà là con gái nhà quan? Khoan đã, cũng không phải là không có lý. Trang phục của cô nàng được làm từ chất liệu cao cấp hẳn so với chị em Đào Mận, tuy có chút vô duyên (hẳn là do được nuông chiều, tôi trộm nghĩ) nhưng cử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444925/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.