Trần Thuyên đứng chắp tay sau lưng, dáng thẳng như tùng. Bên cạnh là Đỗ Quân hơi cúi đầu, mạnh mẽ cất lời: "Tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta cần đi ngay lập tức."
Tôi nghiêm túc lắc đầu: "Không được."
Y nhíu mày nhìn tôi, mở miệng thuyết phục: "Niệm Tâm, đây không phải là lúc để thảnh thơi đâu."
Đoạn, nắm lấy khuỷu tay tôi định kéo đi. Còn chưa đi bước nào, Trần Thuyên đã chen vào giữa mà gạt tay Đỗ Quân ra. Y sửng sốt nhìn Trần Thuyên hồi lâu mới nhận ra vì quá nóng lòng nên đã cư xử chưa phải phép.
Đỗ Quân mím môi, chần chừ: "Bẩm Quan gia..."
"Niệm Tâm." Trần Thuyên đành cất lời. "Manh mối này rất quan trọng, không nên chậm trễ."
Tôi gật đầu như mổ thóc, sau đó lại lắc đầu.
Họ càng gấp gáp, tôi lại càng khó mở lời. Biết làm sao đây?
Khi nãy nhiều chuyện xảy ra quá làm tôi quên béng mất mình cần phải đi vệ sinh, đến giờ thoải mái đứng đây mới chợt nhớ ra. Không phải tôi muốn làm mọi thứ phức tạp lên mà chính là tại hai con người trước mặt đây. Đặc biệt là Trần Thuyên, để ý vô cùng.
Tôi chỉ cần đi nhanh hơn vài bước sẽ bị kéo lại hỏi làm sao, giờ muốn mở miệng nói cũng ngại ngùng quá đi.
Trần Thuyên quan sát vẻ mặt méo mó của tôi, cẩn thận hỏi: "Nàng có chuyện gì?"
Tôi gật gật đầu, làm bộ dáng muốn bỏ chạy vào nhà.
Anh vội cúi đầu, lo lắng hỏi tiếp: "Sao vậy? Có gì không ổn ư?"
Tôi:...
Thật sự muốn bùng nổ.
Trần Thuyên: "Đừng cứ yên lặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444924/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.