Đúng là không kịp vui mừng, hóa ra vốn từ tiếng Anh của chàng trai ngoại quốc kia còn không bằng tôi mà chỉ bập bẹ được vài câu cơ bản, có lẽ là học lỏm được từ ai đó. Tuy vậy chúng tôi vẫn có thể giao tiếp được với nhau, và tôi cũng tìm hiểu được lý do tranh chấp giữa ông chủ tiệm và anh ta. 
Chàng ngoại quốc bức xúc kể lại rằng rõ ràng người phụ nữ vào trước anh chỉ để lại có mười đồng tiền, vừa kể anh ta vừa thọc tay vào túi trải ra đúng mười đồng tiền kêu lanh canh trên bàn, nhưng đã có thể mang đi một chiếc áo lành lặn mới cứng. Anh ta chỉ muốn mua một khúc vải có màu tương tự mà lão chủ tiệm này lại bắt anh trả những ba mươi đồng. Lời qua tiếng lại nhưng không hiểu nhau, cuối cùng cãi lộn ầm ĩ. 
Tôi liền đem nỗi ấm ức của chàng trai ngoại quốc kể lại cho ông chủ tiệm, khiến mặt ông ta như dài thêm cả thước. 
Chủ tiệm vải cười khổ nói với tôi: "Người phụ nữ ấy đem áo của chồng tới sửa nên tất nhiên chỉ mất có mười đồng, còn tên mặt đen này lại muốn mua một khúc vải mới, giá ba mươi đồng đâu có đắt!" 
Tôi nghe chủ tiệm vải gọi anh chàng ngoại quốc kia là tên mặt đen mà bật cười, không nhịn được khen ông ta hai tiếng hài hước, khiến khuôn mặt dài thượt của ông ta đã xám ngoét nay lại trở nên tăm tối hơn. 
Rắc rối đã được giải quyết, chàng trai ngoại quốc hào phóng để lại cho chủ tiệm vải hẳn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444896/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.