Tác giả: Khiết Đan
Cao Lãng chạy với tốc độ bàn thờ, chưa đầy 10 phút đã tới nhà ba của anh. Bên trong xe, Mạn Nhu la hét mặc cho lời khuyên ngăn của Dao Dao.
Anh không có cách nào chỉ đành vác cô lên vai tiếp rồi đi vào nhà ba anh. Vừa mở cửa, ông Cao đã ngồi sẵn ở ghế sô pha, gương mặt lạnh lùng, nghe như có mùi thuốc súng.
Hai người nhìn nhau bất động. Ông Cao đột nhiên đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía anh quát lớn.
“Thằng khốn, mày vác con bé thế à? Bỏ xuống mau!”
“Cô ta quậy quá biết làm sao được!”
“Đồ hèn hạ!”
Ông Cao ném thẳng cây gậy về phía Cao Lãng, anh né người sang một bên để tránh, xui sao lại trúng thẳng vào Dao Dao đang đứng đằng sau khiến cô té ngược xuống.
“Bác à, bác ném trúng cháu rồi!”
“Ai đấy? Ta không cố ý! Có sao không? Bao tiền ta đền?”
“Con, Dao Dao đây mà, bác không nhận ra sao?”
“Ồ, Dao Dao đó à, lâu quá không gặp, dạo này hơi mập ra đấy!”
“Bác à!”
Dao Dao bĩu môi. Ông Cao bật cười lớn, chưa được vài giây thì lại hạ khoé môi xuống nhìn Cao Lãng bằng nửa con mắt.
Anh bỏ Mạn Nhu xuống. Cô tức giận trừng anh, một tay ôm lấy lưng vì đau.
“Mạn Nhu, lại đây!”
Giọng ông Cao từ tốn, nói nhỏ nhẹ với Mạn Nhu, ra hiệu cô lại ngồi trên ghế sô pha.
Mạn Nhu bâng khuâng, hai tay cô nắm chặt lại không biết làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-cao-lang/3464363/chuong-14.html