Tác giả: Khiết Đan
“Là mày hay là Cao Lãng chủ động ly hôn?”
“Là con!”
Ông Ôn gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại.
“Cuộc hôn nhân toàn sự sắp đặt sẽ không có kết cục hậu đâu ba!”
Chát!
Ông Ôn thẳng tay tát Mạn Nhu một cú đau điếng. Mặt ông đỏ ngầu, hai mắt trừng cô nổi cả gân đỏ.
“Đồ ngu, mày biết người tao gã mày cho là ai không hả? Là Cao Lãng đó! Ít ra mày cũng phải cho ba mày một ít của cái chứ? Mày ra về tay không như thế này có biết là nhục mặt tao lắm không hả?”
Mạn Nhu lấy tay áp lên vết tát, cố gồng lại nén nước mắt. Đến cả ba ruột cô cũng không nghe cô nói lời nào!
Người ham muốn tiền của là ba cô, chứ không phải cô! Cô cũng chỉ là một công cụ để ba cô lợi dụng!
Bây giờ thì Mạn Nhu đã hiểu vì sao Cao Lãng lại đề phòng cô đến như vậy. Cô cảm thấy tội cho ông Cao. Ông Cao tin tưởng ba cô bao nhiêu thì ba cô lại lợi dụng điều đó để lường gạt bấy nhiêu!
Đúng là nực cười!
Mạn Nhu bỏ lên phòng, nằm ôm gối mà khóc. Cuộc đời cô toàn là sự bất hạnh! Đáng ghét!
Nhưng lần này cô sẽ không vì thế mà bỏ mạng nữa!
[...]
Mạn Nhu đã gửi đơn xin nghỉ học lên trường và đi làm phục vụ ở một nhà hàng hơn 1 năm nay.
Vào đúng ngày sinh nhật của Mạn Nhu thì ba và dì cô bị tai nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-cao-lang/3464356/chuong-7.html