Tác giả: Khiết Đan
Cao Lãng đứng trước phòng cấp cứu thở hồng hộc, tay và áo dính đầy máu của Mạn Nhu. Không khí xung quanh lặng như tờ khiến người ta lạnh sống lưng, huống hồ đây còn là bệnh viện.
Anh ngồi bệt xuống hàng ghế chờ, trầm mặc suy nghĩ đủ điều, vừa tức giận vừa cảm thấy áy náy.
Quản gia từ xa vội vàng chạy đến, chưa kịp tới nơi đã hỏi thăm tình trạng của Mạn Nhu. Ông lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi chảy đầy trán.
Cao Lãng lườm ông ta, bước đến gần tóm lấy cổ áo rồi gắt cổ quát ngay lúc đã hơn 11 giờ đêm.
“Này, ông canh chừng cô ta kiểu gì vậy hả?”
“Cậu... cậu chủ bình tĩnh! Ôn tiểu thư nói muốn nghỉ ngơi một chút nên bảo tôi ra ngoài... tôi chỉ...”
Tiếng bước chân của một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra phá tan bầu không khí căng thẳng đến độ nghẹt thở giữa hai người.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi là...”
Cao Lãng khựng lại. Anh suy nghĩ một lúc, không hề muốn lộ thân phận là chồng cô. Nhưng bây giờ không muốn nói cũng phải nói!
“Tôi là chồng cô ta!”
“Bệnh nhân may là đến kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch, được truyền máu rồi và có thể khoảng một tuần mới dần bình phục lại!”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ, có cần gọi người nhà Ôn tiểu thư không ạ?”
Quản gia chầm chậm hỏi.
Cao Lãng định bảo gọi, nhưng anh chợt nhớ đến mấy lời của Mạn Nhu lúc cô vẫn còn ngồi trong phòng khóc lóc. Hơn nữa anh không muốn chuyện này trở nên phức tạp.
“Không cần đâu!”
[...]
Mạn Nhu chớp chớp mắt, từ từ mở ra. Mùi bệnh viện đặc trưng làm cô khó chịu vô cùng. Từ nhỏ cô đã vốn rất ghét mùi này.
Cô định cử động thì tay trái đau nhói, là do vết cắt, vẫn còn băng bó cẩn thận. Nhìn sang tay bên kia thì là một đống dây nhợ. Cô đã mê man gần 1 tuần nay. Cái mạng nhỏ bé nãy cũng may mắn lắm mới trụ được!
“Tỉnh rồi à?” Truyện được sưu tầm và đăng bởi team
ThichTruyen.VNCô giật mình nhìn sang, là Cao Lãng. Không biết anh vào từ khi nào mà không nghe bất cứ tiếng động gì!
Mạn Nhu không dám trả lời, sợ anh sẽ tức giận rồi lại mắng cô vì đã gây ra rắc rối.
“Tôi hỏi sao không trả lời? Mèo ăn mất lưỡi rồi à?”
“Tôi...”
Mạn Nhu cố kìm sợ hãi, nén lại bình tĩnh để trả lời anh.
“Tôi mới tỉnh lại! Tôi sợ anh lại tức giận rồi mắng tôi!”
Cao Lãng thở dài.
Thời gian qua có lẽ anh đã kiềm hãm cô quá nhiều. Ngay cả khi đã là bệnh nhân, cô vẫn sợ anh sẽ động tay động chân với cô.
“Sao cô gan to thế hả? Sao lại dám cắt cổ tay tự tử?”
“Tôi chán sống rồi! Cuộc đời này không có gì đáng để tôi tiếp tục nữa!”
Cô lại rưng rưng nước mắt. Cứ nói đến chuyện này, cô lại không thể nào cầm lòng được!
“Tôi xin lỗi nếu tôi đã phiền anh quá nhiều! Nếu muốn thì anh cứ làm đơn ly hôn đi!”
“Bộ cô nghĩ mọi chuyện đơn giản thế à?”
“...”
Mạn Nhu không muốn trả lời. Cô quay mặt về phía cửa sổ, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
“Đúng là yếu đuối! Nói thật đi, mục đích cô vào nhà tôi là để làm gì?”
“Tôi bị cha và dì ép, chứ tôi cũng không có ý định vào làm vợ anh để chiếm tài sản hay gì cả! Nếu thực sự muốn như vậy, tôi đã cố hết sức quyến rũ anh thay vì là tự tử!”
“...”
Cô nói cũng đúng.
Anh cảm thấy có lỗi. Là do anh quá nóng giận. Anh cũng giống như cô, là bị cha anh ép buộc. Một cuộc hôn nhân toàn sự sắp đặt, sẽ chẳng đi vào đâu cả!
Nghĩ lại thời gian qua, Mạn Nhu không hề cố liên lạc người nhà để kể lể về việc anh đối xử với cô thế nào, cũng không đòi hỏi tiền bạc, quần áo hay bất cứ thứ gì!
Thứ cô yêu cầu duy nhất từ trước đến giờ chính là bó hoa oải hương!
“Tại sao cô lại nhờ quản gia mua bó hoa oải hương cho cô?”
“... Đó là loại hoa tôi thích nhất! Tôi muốn được ngửi mùi hương của nó lần cuối trước khi sang thế giới bên kia!”
“...”
“Nhưng cái mạng này vẫn còn khá lớn nên chưa ૮ɦếƭ được!”
Cao Lãng lại gần, đặt bó hoa oải hương vẫn còn tươi đang toả hương lên người Mạn Nhu. Cô thắc mắc ngước mặt lên nhìn anh.
“Đấy! Thứ cô muốn! Cô cũng quái lắm! Mới hơn 18 mà đã như bà lão 80 rồi!”
Mạn Nhu cuối đầu nhìn bó hoa oải hương, ánh mắt đượm buồn. Lúc đó, anh đã nghe được sao? Hay là do quản gia kể lại?
“May là lúc đấy mà tôi về kịp, chứ không thì nhà tôi lại bị ám rồi!”
“Cái gì cơ?”
“Tôi xin lỗi, vì thời gian qua có hơi tồi tệ với cô! Cô mà mất thì chắc sẽ vì hận mà ám tôi suốt đời mất!”
“Tôi làm sao dám...”
Mạn Nhu có hơi làm lạ, lại cảm thấy Cao Lãng hôm nay không giống như mọi ngày. Anh không còn trưng bộ mặt khó chịu với cô, ngược lại còn nói “xin lỗi”.
“Nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho!”
“Cảm ơn anh!”
“Gì cơ?”
“Cảm ơn anh vì đoá hoa này nhé!”
Mạn Nhu nhìn anh bằng ánh mắt sáng rỡ, nở nụ cười đầu tiên với anh.
Anh cảm nhận, dường như chỉ vì đoá hoa này mà cô đã bỏ qua hết mọi thứ anh từng làm với cô.
Cao Lãng nhìn cô, có chút ngỡ ngàng. Đây là nụ cười đầu tiên của cô mà anh thấy. Hoá ra nó không như anh tưởng tượng. Một nụ cười thuần khiết, thanh tú, chứ không phải nụ cười gian xảo.
Đến khi cô cúi mặt xuống đoá hoa, anh mới định thần lại, quay người đi.
“Tôi đi lấy đồ ăn!”
“... Vâng!”
“Còn nữa, chờ chút tôi sẽ đem lên ngay! Đừng có đói quá mà bứt mấy nụ bông ăn đấy!”