Tác giả: Khiết Đan
Cao Lãng đứng trước phòng cấp cứu thở hồng hộc, tay và áo dính đầy máu của Mạn Nhu. Không khí xung quanh lặng như tờ khiến người ta lạnh sống lưng, huống hồ đây còn là bệnh viện.
Anh ngồi bệt xuống hàng ghế chờ, trầm mặc suy nghĩ đủ điều, vừa tức giận vừa cảm thấy áy náy.
Quản gia từ xa vội vàng chạy đến, chưa kịp tới nơi đã hỏi thăm tình trạng của Mạn Nhu. Ông lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi chảy đầy trán.
Cao Lãng lườm ông ta, bước đến gần tóm lấy cổ áo rồi gắt cổ quát ngay lúc đã hơn 11 giờ đêm.
“Này, ông canh chừng cô ta kiểu gì vậy hả?”
“Cậu... cậu chủ bình tĩnh! Ôn tiểu thư nói muốn nghỉ ngơi một chút nên bảo tôi ra ngoài... tôi chỉ...”
Tiếng bước chân của một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra phá tan bầu không khí căng thẳng đến độ nghẹt thở giữa hai người.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi là...”
Cao Lãng khựng lại. Anh suy nghĩ một lúc, không hề muốn lộ thân phận là chồng cô. Nhưng bây giờ không muốn nói cũng phải nói!
“Tôi là chồng cô ta!”
“Bệnh nhân may là đến kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch, được truyền máu rồi và có thể khoảng một tuần mới dần bình phục lại!”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ, có cần gọi người nhà Ôn tiểu thư không ạ?”
Quản gia chầm chậm hỏi.
Cao Lãng định bảo gọi, nhưng anh chợt nhớ đến mấy lời của Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-cao-lang/3464352/chuong-3.html