Long Ngạo Vương vỗ nhẹ vai con trai mình an ủi, “Đừng quá lao lực, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Việc hiện giờ con cần làm là không được gục ngã, hai đứa nhỏ vẫn còn cần con chăm sóc.”
Đúng vậy, Long Ngạo Thiên không được gục ngã ngay lúc này. Đây là thời cơ những kẻ có lòng dạ tham lam sẽ lợi dụng chuyện này mà đánh chiếm địa bàn Hắc Long Ưng, cũng sẽ có những người ở giới chính trị sẽ gây khó dễ nếu như Long Ngạo Thiên sơ suất. Từ lâu bọn họ đã muốn lật đổ anh, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Từ năm năm trước nhiều người có thể suy đoán A Mẫn chính là điểm yếu chí mạng của Long Ngạo Thiên. Những lần A Mẫn thập tử nhất sinh khiến Long Ngạo Thiên gần như suy sụp đã cho thấy rõ sự quan trọng của A Mẫn ở trong lòng Long Ngạo Thiên.
“Con hiểu rồi!” Long Ngạo Thiên từ tốn trả lời, sau vài lần thì anh và ba mình cũng đã có chút hiểu nhau chứ không còn bằng mặt mà không bằng lòng nữa.
Nói đến công lao thì A Mẫn chính là người kết nối lại hai người này, nhờ vậy mà Long Ngạo Thiên mới thấy hối hận khi để A Mẫn rời đi. Nhìn A Mẫn nằm trên giường anh chỉ ước bản thân có thể thay cô gánh vác hết mọi thứ.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Vương Thiên An và Vương Mẫn An bước vào lễ phép chào ba mẹ Long Ngạo Thiên.
“Chào ông bà nội, hai người đến thăm mẹ con sao?” Vương Thiên An cúi chào lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385747/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.