Vương Mẫn An ôm chị mình vào lòng nức nở, “Huhu chị hai…”
Đại Lan và Tiểu Lan nhìn nhau cũng không biết phải làm sao ngoài việc chờ đợi. Hoắc Gia Dĩnh cũng chỉ im lặng, lúc này nói gì cũng không có ý nghĩa. Vương Thiên An nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt kỳ vọng, “Mẹ… Mẹ sẽ không sao phải không ba?”
Long Ngạo Thiên nhìn Vương Thiên An, không đành lòng nói dối mà chỉ biết quay hướng khác trả lời: “Ba… cũng không biết nữa.”
Long Ngạo Thiên luôn nắm bắt mọi việc rất tốt, mà lần này bảo không biết khác gì cơ hội sống của A Mẫn mong manh. Anh không muốn tự lừa dối mình, càng không muốn để hai đứa trẻ hy vọng nhiều rồi thất vọng.
Vương Mẫn An nghe vậy liền chạy lại đánh vào người Long Ngạo Thiên, vừa đánh vừa mắng: “Con ghét ba, tại sao ba không bảo vệ mẹ?”
Long Ngạo Thiên im lặng để cho Vương Mẫn An đánh như thế, coi như cho con bé trút hết tất cả những điều trong lòng ra cũng tốt. Vương Thiên An đi lại giữ tay Vương Mẫn An sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẫn An, đừng ồn. Bác sĩ còn đang bên trong, mẹ sẽ không sao đâu.”
“Huhu ba, chị hai… Em hứa, em hứa sau này không khiến mẹ lo nữa. Chị với ba làm ơn nói với em là mẹ ổn đi mà.” Vương Mẫn An ngẩng mặt lên nhìn chị mình và ba mình khóc nức nở, mắt con bé đã đỏ hoe. Long Ngạo Thiên không đành lòng ôm cả hai đứa vào lòng an ủi: “Sẽ ổn thôi, mẹ hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385746/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.