Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau A Mẫn tỉnh dậy, bên cạnh cô Long Ngạo Thiên vẫn còn đang ngủ say. Dáng vẻ khi ngủ không phòng bị này là tin tưởng cô hay là vì không hề sợ sẽ bị ám sát đây.

A Mẫn bước xuống giường lấy quần áo sau đó vào nhà tắm, cô vừa đóng cửa nhà tắm thì Long Ngạo Thiên đã mở mắt ngồi dậy. Anh cũng lấy đồ và mở cửa phòng qua phòng khác nhưng khóe môi lại có ý cười như đang tính toán gì đó.

A Mẫn sau khi ra ngoài thì không thấy ai, cô cũng không nghĩ gì đi xuống lầu trước. Đại Lan và Tiểu Lan lúc này đang ở bếp chuẩn bị rất nhiều bữa ăn, Tuyết Nhi và Minh An cũng phụ ở bếp.

“Hai người là khách, mau ra ngoài đây ngồi đi.” A Mẫn đi vào bếp kéo Minh An và Tuyết Nhi ra phòng khách ngồi sau đó trách: “Lần sau còn như vậy thì tao không mời đến chơi đâu đấy.”

“Minh An, anh xem A Mẫn lấy quyền hành ra mà bắt nạt chúng ta kìa.” Tuyết Nhi giả vờ uất ức dựa vào lòng Minh An nói, nhưng miệng lại cười cười.

Minh An nhìn A Mẫn cười, “Làm bánh cho mày mà còn đuổi, vậy thì thôi.”

“Bánh hả? Vậy thôi vào làm đi, tao chờ.” A Mẫn dựa lưng vào ghế sofa cười lại nhìn Minh An. Gì chứ bánh của hai người này A Mẫn rất thích ăn, cho nên vừa nghe vậy A Mẫn liền vui vẻ trở lại.

Vương Thiên An và Vương Mẫn An lát sau cũng đi xuống lầu, cả hai nhìn mọi người rồi nhìn nhau. Vương Mẫn An đi lại gần chỗ Tuyết Nhi hỏi: “Dì ơi, Minh Khang chưa dậy hả?”

“Minh Khang ở sau vườn á con, thằng bé tính nó nhút nhát lắm.” Tuyết Nhi xoa đầu Mẫn An cười nói vui vẻ.

Vương Thiên An đi vào bếp lấy một ít bánh sữa sau đó lại gần chào mọi người, “Chào buổi sáng mọi người, cháu và Mẫn An ra sau vườn chơi. Mọi người cứ nói chuyện đi nha.”

Vương Thiên An nói xong thì ra hiệu cho Vương Mẫn An, con bé chạy lại tủ lấy thêm ít đồ sau đó cùng chị mình đi ra sau vườn. Cả ba nhìn theo hướng ở ngoài vườn thì Thiên An đưa sữa với bánh cho Minh Khang ăn. Còn Mẫn An thì ngồi cạnh giúp chị mình xé bánh.



“Con bé Thiên An có vẻ khó gần nhỉ? Hầu như là rất ít khi nói chuyện.” Minh An nhìn theo ra ngoài vườn sau đó nói thì A Mẫn liền thêm vào: “Thì như hai người nói, là giống ai đó thôi.”

Tuyết Nhi cười cười sau đó nhìn con trai của mình rồi nhìn biểu hiện của thằng bé, “Xem ra rất để ý đến Thiên An nha, hay là tao với mày làm sui gia đi. Tao cho con trai tao ở rể nhà mày luôn.”

“Thằng bé mà nghe được khác nào nghĩ rằng em đang muốn bán nó đâu. Hơn nữa chuyện này cũng không có đùa được.” Minh An cốc đầu Tuyết Nhi một cái nhăn mặt,

A Mẫn nhìn theo ba đứa nhóc ngồi ngoài vườn sau đó suy ngẫm gì đó, chợt cô lên tiếng: “Chuyện này tao không ý kiến, quan trọng là Thiên An có chịu hay không. Con bé tính nó được cái giống tao ở chỗ là nếu không muốn thì có ép cũng vậy.”

“A Mẫn, còn hùa theo cho được.” Minh An nhăn mặt, không đánh vai hay cốc đầu A Mẫn được vì cô còn bị thương, hơn nữa cậu cũng không muốn bị ai kia phanh thây đâu.

Chợt chuông điện thoại A Mẫn reo lên, cô nhìn màn hình thì thấy số của Cáp Lai Nhĩ. Lâu rồi không gọi, bây giờ gọi lại không biết có việc gì hay không. Thấy Minh An và Tuyết Nhi đang nhìn thì A Mẫn cũng không né đi mà ngồi ở sofa nghe máy.

“Có chuyện gì sao?” A Mẫn hỏi Cáp Lai Nhĩ, cậu nghe giọng của cô liền hỏi thăm: “Em dạo này có khỏe không? Về nước cũng không nói với anh, là muốn tránh né sao?”

Một mình A Tam đã đành, bây giờ lại thêm Cáp Lai Nhĩ thật khiến A Mẫn khó xoay sở. Nhưng may ra A Tam vẫn còn chịu nghe lời A Mẫn khuyên, còn Cáp Lai Nhĩ dù cô đã từ chối rồi mà vẫn cứ mặt dày theo đuổi.

“Khỏe như trâu, hơn nữa tại sao phải báo cáo lịch trình với anh. Anh gọi tôi chắc không phải chỉ hỏi mấy câu đó đấy chứ.” A Mẫn vẫn trả lời cho có lệ sau đó lại nhíu mày nói lại với giọng nghi ngờ.

“A Mẫn, anh đã về nước Z rồi. Sau khi sắp xếp xong anh sẽ đến tìm em, em có thể cho anh cơ hội không?” Cáp Lai Nhĩ đối với A Mẫn không hề khó chịu, ngược lại cảm thấy tính cách của cô không giống như những cô gái khác cho nên càng thu hút cậu.



A Mẫn nghe vậy liền nhíu mày, cô đã viện đủ hết lý do rồi nhưng vẫn không thể nào đuổi được Cáp Lai Nhĩ. Không hiểu là cậu thích cô ở điểm nào mà lại si tình theo đuổi đến như vậy. A Mẫn cũng không muốn kéo dài nữa mà thẳng thắn nói: “Cáp Lai Nhĩ! Vậy để tôi nói rõ luôn cho anh hiểu, tôi đã là mẹ đơn thân rồi nên anh không cần tốn sức theo đuổi tôi nữa đâu.”

“Không sao! Anh có thể cùng em nuôi hai đứa nhỏ, hơn nữa anh không muốn em vất vả.” Cáp Lai Nhĩ trả lời lại rất vô tư, vì cậu đã biết chuyện này nên không có gì bất ngờ cả. A Mẫn hết cách đành đánh liều chiêu cuối cùng nói: “Nếu anh đã nói vậy thì được thôi, anh thuyết phục được hai đứa nhỏ tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng tôi nói trước, con của tôi không dễ bị dụ đâu.”

“Là em nói đó, mà em đang ở đâu vậy? Có phải ở chỗ của Long Ngạo Thiên không?” Cáp Lai Nhĩ vui vẻ nhận lời thách thức của A Mẫn sau đó liền hỏi qua chuyện khác, bởi vì cậu nghe tin tức được đồn gần đây rất nhiều.

“Sao anh biết? Anh theo dõi tôi à?” A Mẫn nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

“Không phải! Anh nghe A Tam nói em bị thương nhưng đã đỡ rồi, cậu ấy nói đưa em về Long Gia.” Cáp Lai Nhĩ nghe giọng A Mẫn liền biết cô đang nghi ngờ lẫn có chút lo lắng nên Cáp Lai Nhĩ không dám giấu nữa mà thẳng thắn nói ra, vì cậu sợ A Mẫn sau này biết được sẽ lại ghét cậu thêm.

“Tại sao em lại về đó? Em còn lưu luyến Long Ngạo Thiên? Hắn ta có gì tốt đâu, sao em không tránh xa hắn ra đi.” Nói đến đây đột nhiên Cáp Lai Nhĩ lại hỏi A Mẫn liên tục khiến cô khó chịu mà đáp lại: “Anh hỏi nhiều thật đấy! Con tôi ở đây nên về đón không được sao? Tự dưng nhắc Long Ngạo Thiên làm gì, ai mà thèm lưu luyến cái người khó ưa đó chứ.”

“Nếu em nói vậy thì tốt, em ra ngoài thì cẩn thận một chút. Long Gia không thể bảo toàn cho em mãi đâu, có gì cần giúp đỡ thì gọi cho anh.” Nghe giọng bực bội của A Mẫn khi nhắc đến Long Ngạo Thiên thì Cáp Lai Nhĩ cảm thấy vui hơn.

“Ừm, biết rồi. Nếu không còn gì vậy tôi tắt máy đây.” A Mẫn nói xong liền tắt máy không để cho Cáp Lai Nhĩ nói thêm lời nào nữa.

A Mẫn khá nghi ngờ về thân phận của Cáp Lai Nhĩ, hơn nữa hôm bữa A Tam có nói chuyện với một người không để tên khiến A Mẫn liên tưởng người A Tam nói chuyện chính là Cáp Lai Nhĩ.

Vì không biết chính xác Cáp Lai Nhĩ có thân phận thế nào nên A Mẫn luôn rất dè chừng, vì cô chắc chắn Cáp Lai Nhĩ không phải người đơn giản. Bằng không thì sao chuyện gì liên quan đến cô cậu ta cũng đều có thể nắm bắt.

A Mẫn nói chuyện cũng không để ý đến Long Ngạo Thiên đã ở sau lưng cô từ lúc nào. Cho nên khi cô nói anh là người khó ưa anh đã quay đi. Minh An liền vỗ nhẹ vai A Mẫn lên tiếng: “Người mày nói chuyện là Cáp Lai Nhĩ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.