A Mẫn biết Tuyết Nhi muốn tốt cho mình nhưng mà cô vẫn không muốn nghĩ chuyện gì khác ngoài việc lo cho hai đứa nhóc cả. Cô nhìn bạn mình cười nhạt, “Nói tao những chuyện đó thì có ích gì, dù sao tao với Thiên cũng không là gì của nhau. Cho dù là đăng ký kết hôn rồi thì ly thân trên hai năm tao và anh ấy cũng coi như đã ly dị, chỉ cần làm đơn ly dị là xong.”
“A Mẫn, cần gì phải làm tới mức đó. Tao biết mày nói vậy thôi, nếu muốn thì ngay từ khi về đây mày đã nói rồi đúng không? Mày còn yêu Thiên, vậy sao không cho cả hai một cơ hội đi.” Tuyết Nhi cầm tay A Mẫn lên khó hiểu, rõ ràng là còn yêu nhau vì sao lại phải làm như vậy chứ.
Tính của A Mẫn chính bản thân cô rất rõ, nếu như muốn ly dị thật thì cho dù trời có cản cô vẫn sẽ làm. Nhưng mà cô không làm, chứng tỏ bản thân cô vẫn đang chần chừ. Hơn nữa dạo gần đây Long Ngạo Thiên lại đột nhiên dịu dàng và tốt với cô, có khi còn cãi tay đôi khiến cô có chút ngạc nhiên.
“Tao không phải là không cho Thiên cơ hội, chỉ là năm năm qua tao đã quá mệt rồi. Tao chỉ muốn lo cho Thiên An và Mẫn An, chuyện khác tao không muốn bàn.” A Mẫn nhìn Tuyết Nhi thẳng thắn.
Đúng là cô chưa từng nói rằng mãi mãi không cho Long Ngạo Thiên cơ hội nào cả nên việc có biết nắm bắt hay không phải còn tùy vào Long Ngạo Thiên chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385200/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.