“Tôi chưa bao giờ hối hận với lựa chọn này, bởi vì người đó là em.” Long Ngạo Thiên không chần chừ mà trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng khiến A Mẫn cười. Cô chỉ cần như vậy là đủ.
A Mẫn chủ động ôm Long Ngạo Thiên, đây là lần đầu tiên sau năm năm rời xa anh. Long Ngạo Thiên thật sự ngạc nhiên với tình huống này, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nếu có thể mãi kéo dài như thế, thì tốt biết mấy.
Long Ngạo Thiên cũng đáp trả lại cái ôm của A Mẫn, A Mẫn cười buồn sau đó lấy một thứ nhỏ như cây kim trong chiếc nhẫn ra và đâm vào cổ Long Ngạo Thiên. Hành động này của A Mẫn khiến Long Ngạo Thiên bất ngờ vô cùng.
A Mẫn cười buồn, cô thì thầm bên tai Long Ngạo Thiên nói nhỏ: “Năm năm trước anh dùng cách của mình để ép tôi ở lại bên cạnh. Bây giờ tôi sẽ dùng cách của bản thân để bảo vệ anh, coi như trả lại những lần anh đã cứu tôi.”
A Mẫn vừa nói vừa dìu Long Ngạo Thiên ngồi xuống, thứ cô đâm vào cổ Long Ngạo Thiên chính là cây kim có chứa thuốc mê. Dù là người cứng cỏi thế nào thì cũng sẽ không thể cử động tay chân trong một thời gian ngắn.
Long Ngạo Thiên nhíu mày nhìn A Mẫn, “Em là muốn rời xa tôi lần nữa sao? Tôi khiến em khó chịu đến thế sao?”
Giọng điệu và lời nói của Long Ngạo Thiên như đang chất vấn A Mẫn. Nhưng A Mẫn không hề phản bác lại, cô cười buồn nhìn anh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385182/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.