Chương trước
Chương sau
Hắn lấy trong túi ra một cái nút ấn màu đỏ sau đó cười lớn nhìn chị em Đại Lan, Tiểu Lan: “Hahaha! Chỉ cần tôi ấn nút này, thì cả biệt thự Long Gia đều sẽ nổ tung. Hôm nay có chết, tôi cũng sẽ kéo các người theo.”

Đại Lan và Tiểu Lan nhíu mày nhìn nhau, cả hai định ngăn cản nhưng không kịp. Hắn ta nhanh tay ấn vào nhưng vẫn không có động tĩnh gì khiến chị em Đại Lan, Tiểu Lan cũng có chút ngạc nhiên.

Hắn ta bấm liên tục vào nút đỏ nhưng cũng không hề có tiếng động nào xảy ra. Tiểu Lan lúc này đi lại chỗ của tên tài xế và giật lấy nút ấn nhếch môi: “Giờ thì người chết nên là ông đấy.”

Tiểu Lan chĩa súng về phía tên tài xế, khi định bắn thì có một giọng nói ngăn lại: “Khoan đã!”

Cánh cổng Long Gia mở ra, người vừa lên tiếng chính là Kill. Kế cạnh Kill chính là Kiều Vy. Cả hai bước vào trong, Kiều Vy sau đó mới giải thích: “Thật ra ông ta không phải đùa đâu, quả thật có bom ở ngoài xe.”

Đại Lan và Tiểu Lan nhìn nhau, Đại Lan sau đó lại gần nhìn Kill hỏi: “Vậy lúc nãy ông ta ấn vào nút này, quả bom đã kích nổ?”

“Tôi đã vô hiệu hóa quả bom và đặt nó cách xa khu vực Long Gia rồi. Nếu không trong vòng bán kính 500m đều bị thổi bay đấy.” Kill tháo kính xuống, từ tốn giải thích cho mọi người hiểu.

Kiều Vy sau đó lại nói: “Thiên An con bé là nhắn tin báo cho chúng tôi biết đấy. Nếu không thì thật sự không biết hậu quả sẽ thế nào.”

“Vậy nên tên này càng đáng chết!” Tiểu Lan chĩa súng về phía tên tài xế, ánh mắt như muốn xé xác ông ta ra cho cá mập ăn.

Kill ngăn lại, Tiểu Lan khó hiểu mà nhíu mày: “Cậu muốn tha cho ông ta sao?”

“Không! Tôi muốn đem ông ta về để nghiên cứu một số loại thuốc mới, để ông ta chết thì quá dễ dàng rồi.” Kill nhếch môi cười lạnh, lời nói này thật khiến người khác cảm thấy hơi sợ.

Tên tài xế nghe vậy thì hoảng loạn xin tha nhưng Kill đã đánh một phát vào gáy khiến ông ta bất tỉnh. Mọi việc sau đó đều được Kill và Đại Lan sắp xếp ổn thỏa. Vương Thiên An và Vương Mẫn An cũng an toàn ở lại Long Gia mà không còn mối đe dọa nào nữa.

Long Ngạo Thiên sau khi cho A Mẫn xem đoạn video trong điện thoại thì nhìn cô: “Em không cần lo lắng nữa, tốt hơn là lo cho em trước đi.”



“Không cần anh quản!” A Mẫn lạnh lùng giữ khoảng cách với Long Ngạo Thiên nhưng Long Ngạo Thiên vẫn không nói gì.

Khi cả hai đang nói chuyện với nhau thì tên còn lại đứng đằng xa quan sát nãy giờ mới lên tiếng: “Tình cảm quá nhỉ?”

“Là ai yêu cầu các người ám sát tôi?” A Mẫn nhìn tên kia hỏi, cô thật sự muốn biết ai mà có thành kiến với cô như vậy.

Tên kia cười lạnh, gương mặt được che một nửa nhưng nụ cười lại khiến người khác cảm thấy có chút nguy hiểm. Tên kia nhìn A Mẫn nói với giọng như có chút bỡn cợt: “Thật là, cô rất biết cách làm người khác khó xử đó. Đặc biệt là những lúc như thế này.”

“Ha… Tôi làm sao có thể ngụy trang giỏi như anh được. Với thực lực của anh, chắc chắn là nằm trong top năm sát thủ mạnh nhất.” A Mẫn nhoẻn miệng cười, hình như là cô đã biết gì đó.

Khi được huấn luyện làm sát thủ A Mẫn đã phải trải qua tận sáu năm để có được danh tiếng như ngày hôm nay. Long Ngạo Thiên chính là một trong số năm người trong nhóm đó mặc dù xuất thân của anh là lão đại Hắc Long Ưng.

Để có thể ngồi ở vị trí đó thì những gì Long Ngạo Thiên phải trải qua không hề dễ dàng gì. A Mẫn cũng ở trong nhóm năm người, vậy nên chú cô luôn nhắc nhở phải cẩn thận với những người đó. Bởi vì thực lực của A Mẫn dù mạnh hơn người khác nhưng cũng không đánh lại bốn người kia.

A Mẫn biết ngoài cô và Long Ngạo Thiên thì chắc chắn cũng có người ở nhóm Zero, chỉ là cô không biết là ai, cũng không biết mấy người. Thấy A Mẫn nói vậy thì người kia liền nhíu mày: “Biết cũng nhiều thật đấy! Bảo sao nhiều người lại muốn giết cô như vậy.”

“Là do bọn họ có tật giật mình, sợ tôi nắm được điều gì đó nên mới muốn trừ khử tôi. Hoặc cũng có thể nói, tôi sẽ gây nguy hiểm tiềm tàng cho ai đó chăng?!”

A Mẫn nhếch môi nhìn tên kia, lời nói ẩn ý của cô tuy chẳng có gì nhưng khiến tên kia không vui. Không ngờ A Mẫn lại biết nhiều như vậy, ở bên cạnh Long Ngạo Thiên thật đúng là giúp Long Ngạo Thiên như hổ mọc thêm cánh rồi.

“A Mẫn! Nhiều năm bị truy sát như vậy, cô không cảm thấy bản thân nên biết điều một chút sao?” Tên kia nhìn A Mẫn nhíu mày, từ nãy đến giờ vẫn không để lộ thân phận.

A Mẫn cười, “A Mẫn tôi cái gì cũng biết, chỉ là không biết điều thôi.”



Long Ngạo Thiên từ lúc nãy đến giờ chỉ đứng bên cạnh im lặng nghe A Mẫn và tên kia đấu khẩu nhau mà không hề xen vào. Nhưng anh cũng công nhận rằng A Mẫn rất biết cách làm người khác khó chịu.

A Mẫn rất bướng, cho nên lời nói cũng rất ngang ngược. Long Ngạo Thiên biết đến A Mẫn chính bởi sự không biết điều, cũng chính vì không biết điều mới khiến A Mẫn có một vị trí quan trọng trong lòng Long Ngạo Thiên.

Tên kia nghe A Mẫn nói vậy thì có chút không vui, chẳng thể hiểu nổi vì sao lại có người chịu được tính của A Mẫn. Nhưng thời gian không cho phép nên tên kia không muốn kéo dài thêm nữa mà nhìn A Mẫn: “Có người muốn giết cô, cũng có người muốn cô sống. Vậy cô cảm thấy cô nên sống hay nên chết?”

A Mẫn không cần suy nghĩ mà thản nhiên trả lời: “Sống chết của tôi còn cần người khác quản sao?”

“Cách nói chuyện của cô thật khiến người khác khó chịu đấy.” Tên kia nhìn A Mẫn khó chịu ra mặt, sau đó lại nói: “Tôi cũng không muốn vòng vo nữa, dù gì thì hôm nay nếu cô không chết thì người chết sẽ là Long Ngạo Thiên.”

“Cho dù anh có nằm trong top năm người đi nữa thì anh nghĩ có thể đấu lại tôi và Long Ngạo Thiên sao?” A Mẫn nhếch môi, chỉ có thể dùng cách này để tên kia biết khó mà lui.

“Tôi không cần dùng sức, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thôi.” Tên kia nhếch môi cười.

Long Ngạo Thiên và A Mẫn thấy biểu cảm đắc ý trên gương mặt của hắn ta thì cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì. A Mẫn thật sự mong thủ đoạn mà hắn ta nói không nằm bên trong chiếc xe kia. Bằng không thì với uy lực đó chắc chắn trong vòng 500m đều bị thổi bay.

Thấy A Mẫn như đang trầm ngâm điều gì đó rồi lại cau mày thì hắn ta dựa lưng vào chiếc xe sau lưng mình sau đó cười, nụ cười đầy sự ẩn ý nhìn A Mẫn và Long Ngạo Thiên: “Các người có 10 phút đó, còn bây giờ thì tôi đi trước vậy.”

Hắn ta nói xong liền ném lựu đạn khói về phía A Mẫn và Long Ngạo Thiên. Làn khói làm khuất tầm nhìn phía trước, mãi một lúc sau mới có thể biến mất. Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi: “Em biết ý của hắn ta phải không?”

A Mẫn không trả lời câu hỏi của Long Ngạo Thiên, ngược lại hỏi anh một câu: “Tôi chỉ muốn anh xác nhận một chuyện, Thiên An và Mẫn An thật sự không sao đúng không?”

“Phải! Tôi đảm bảo với em.” Long Ngạo Thiên thẳng thắn trả lời, ánh mắt và gương mặt rất nghiêm túc.

“Vậy thì tốt rồi! Long Ngạo Thiên, anh có hối hận vì chọn tôi không?” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhưng lại ẩn một chút buồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.