Lời của A Mẫn tuy có chút tuyệt tình nhưng có là gì so với việc Long Ngạo Thiên đã từng làm với A Mẫn. Anh nhìn A Mẫn, thật sự muốn cưng chiều cô cả đời. Nhưng cuối cùng lại lần nữa bỏ lỡ và làm tổn thương cô.
“Tôi không mong em tha thứ, nhưng đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi. Được không?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng trong lời nói của anh.
A Mẫn lại bàn lấy một vài thứ của mình sau đó nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Tùy anh! Nhưng cũng mong anh đừng làm phiền tôi.”
A Mẫn nói rồi mở cửa phòng bước đi, để lại một mình Long Ngạo Thiên trong căn phòng yên tĩnh. Long Ngạo Thiên vung tay thành nắm đấm đấm mạnh vào tường. Một người có tất cả như anh, lại chẳng thể giữ nổi người mình yêu. Thật đúng là buồn cười mà.
A Mẫn đi xuống lầu nhưng tâm trạng nặng trĩu, trong lòng cũng không thoải mái chút nào. Lúc này Vương Thiên An và Vương Mẫn An đã đứng đợi sẵn ở phòng khách.
A Mẫn hít một hơi lấy lại tinh thần sau đó lại gần hai đứa trẻ. Cô cười hỏi: “Hai đứa đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”
Cả hai gật đầu, Vương Thiên An mới lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đi ngay luôn hả mẹ?”
“Ừm! Hai đứa đi chào tạm biệt mọi người đi. Mẹ sẽ ở đây đợi!” A Mẫn xoa đầu Thiên An và Mẫn An.
Cả hai chạy đi chào tạm biệt mọi người xung quanh, sau đó liền chạy lên lầu. Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385175/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.