Chương trước
Chương sau
A Mẫn bị Long Ngạo Thiên hôn lấy khiến việc chống cự cũng khó khăn. Trong lúc hôn anh dường như bắt ép cô phải nuốt cái gì đó, như một viên thuốc.

Dường như đây không phải là Long Ngạo Thiên mà cô từng biết, đây là một con sói hung hăng thì đúng hơn. Long Ngạo Thiên cởi bỏ những thứ vướng bận trên người A Mẫn ra khiến cô có chút bất ngờ.

Đầu óc A Mẫn lúc này dường như mơ hồ, cả cơ thể đều nóng ran đến mức khó chịu. A Mẫn năm bảy phần có thể đoán ra cô bị Long Ngạo Thiên hạ thuốc.

Cô vùng vằng nhìn anh, ánh mắt căm giận tột cùng: “Long Ngạo Thiên! Tên khốn nhà anh… Tại sao anh lại làm vậy?”

“Mẫn Nhi! Em là của tôi, cho nên em phải thuộc về tôi.”

Long Ngạo Thiên cúi người hôn xuống cổ A Mẫn, sau đó là xương quai xanh của cô. Anh cũng hôn lại vết thương cũ trên vai và di chuyển đến vùng đồi núi của cô mà nhào nặn đủ hình dạng.

A Mẫn chống cự lại, cô không muốn như thế này. Đây không phải điều cô mong muốn, nhưng cô lại không thể đẩy Long Ngạo Thiên ra. Anh đang dần khiến cơ thể A Mẫn nhạy cảm hơn.

Long Ngạo Thiên đưa tay vuốt nhẹ từ dọc lưng A Mẫn xuống đến bụng cô thì dừng lại. Sau đó anh lại di chuyển tay xuống đến phía dưới một chút và tách hai chân A Mẫn ra.

A Mẫn vội vàng khép chân nhưng bị tay của Long Ngạo Thiên giữ lại. Cô nhìn Long Ngạo Thiên cầu khẩn: “Đừng mà…”

“Mẫn! Xin lỗi!”

Long Ngạo Thiên tách chân A Mẫn ra và cho một tay di chuyển vòng ngoài của hoa huy*t khiến cho cô run nhẹ người. Cả dòng điện như chạy khắp cơ thể khiến A Mẫn càng mơ hồ hơn.

Long Ngạo Thiên bắt đầu cho một ngón tay nhẹ nhàng tiến vào trong hoa huy*t. Một chất dịch lỏng tiết ra khiến A Mẫn xấu hổ che mặt lại.



Sự nhẹ nhàng của Long Ngạo Thiên khiến cho A Mẫn chìm đắm, thêm việc tác dụng của thuốc càng khiến A Mẫn trầm luân.

Cô vẫn cố gắng giữ một chút lý trí cuối cùng của mình mà nhìn anh nói: “Dừng lại… Nếu anh dám tiếp tục, tôi sẽ… giết anh.”

Tuy mạnh miệng nhưng gương mặt A Mẫn đã đỏ ửng cả lên, hơi thở cũng dồn dập hơn. Tay của Long Ngạo Thiên bắt đầu tăng tốc theo nhịp điệu, cứ liên tục ra vào khiến A Mẫn chỉ biết nằm chịu đựng mà không thể phản kháng gì nữa.

Dường như thuốc đã làm cho A Mẫn đi đến giới hạn, cô vương tay lên bấu chặt vào vai Long Ngạo Thiên. Anh cười nhẹ sau đó dừng lại ngón tay đang di chuyển.

Long Ngạo Thiên cắn nhẹ tai của A Mẫn sau đó thì thầm: “Vậy thì em cứ làm đi!”

A Mẫn đẩy Long Ngạo Thiên ra, nhưng sức lực của cô dường như đã bị anh cướp mất rồi. Anh lấy ngón tay đang khuấy đảo bên trong hoa huy*t ra và cười khẽ nhìn A Mẫn: “Em không chịu được nữa rồi ư?”

“Anh… Bỉ ổi! Tôi hận… anh!”

A Mẫn khó chịu, cả cơ thể như bị kiến cắn. Thấy A Mẫn khó chịu như vậy Long Ngạo Thiên cũng không đành lòng. Anh cúi sát người xuống sau đó di chuyển tiểu huynh đệ của mình ở trước hoa huy*t của cô.

Anh nhẹ nhàng tiến vào bên trong, phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng khiến A Mẫn nhăn mặt đau đớn, cô rên lên khe khẽ: “Ưm…ư…”

A Mẫn biết mình bị Long Ngạo Thiên làm gì, cô rất đau. Nhưng đau nhất không phải là thể xác, mà là trái tim cô bị anh làm cho tan nát.

Long Ngạo Thiên cứ như vậy cùng A Mẫn trầm luân suốt cả đêm. A Mẫn không nhớ được đã cùng anh trải qua ân ái bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn có thể biết được sự dịu dàng anh đối với cô.

Sau khi đã thỏa mãn thì Long Ngạo Thiên cũng dừng lại, anh nằm ôm A Mẫn vào lòng thì thầm: “Đây là cách duy nhất ràng buộc em lại bên cạnh tôi. Vậy nên sau này em có ghét hay hận tôi, tôi cũng không trách em.”

Cuối cùng Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn thiếp đi, anh chỉ muốn cô là của anh mãi mãi. Nhưng anh lại quên đem tờ giấy ly hôn cất đi. Vốn anh chỉ muốn lấy đơn ly hôn ra để A Mẫn nói sự thật, nhưng không ngờ đó chính là sai lầm của anh.



Đến tờ mờ sáng thì A Mẫn giật mình tỉnh lại, toàn thân đều ê ẩm đau nhức. Hạ thân có chút nhói đau khiến A Mẫn biết rằng mình bị thất thân rồi.

Nhìn sang bên cạnh Long Ngạo Thiên thì thấy anh đang ngủ say. Ngay lúc này nếu A Mẫn ra tay thì anh chắc chắn sẽ chết, nhưng cô không làm thế.

Tuy hận anh, nhưng tình yêu dành cho anh lại nhiều hơn cả hận. Vốn dĩ cô muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng giờ thì không cần nữa rồi.

A Mẫn là người gửi toàn bộ danh sách những kẻ nội gián của Hắc Long Ưng cho Tuấn Kỳ và Bắc Phong. Nhưng nào có ai biết chuyện này, bởi vì cô âm thầm làm chuyện này cho anh.

A Mẫn nhẹ nhàng bước xuống giường thu dọn đồ đạc, cô muốn lấy hộp gỗ nhưng vì ở quá cao nên cô không lấy tới. Cô vào nhà tắm lau mình sau đó thay một bộ đồ kín đáo.

Khi bước ra ngoài thì cũng chưa đến giờ bay, trên bàn lại có một tờ giấy khiến A Mẫn tò mò. Cô cầm tờ giấy lên xem, đó là đơn ly hôn của Long Ngạo Thiên quên cất đi.

A Mẫn cười nhạt, nghĩ rằng Long Ngạo Thiên muốn dứt khoát nên không suy nghĩ mà ký tên vào.

Cô bước xuống giường nhìn Ngạo Thiên thì thầm: “Sau này chân trời góc bể sẽ không còn em nữa. Hy vọng chúng ta sẽ là những người xa lạ giống như mười năm qua.”

Cô hôn nhẹ môi anh một cái sau đó kéo hành lý nhẹ nhàng rời đi với tờ đơn ly hôn đã được ký đặt trên bàn. Trước khi đi cô cũng tháo luôn chiếc vòng lúc nhỏ anh tặng cô.

Khi đi đến cửa thì A Mẫn nhìn Ngạo Thiên lần cuối cười buồn: “Tạm biệt!”

Cánh cửa đóng lại, cũng như đóng hẳn cho mối tình mười năm qua A Mẫn hy vọng. Kết quả cuối cùng không như cô mong đợi. Hóa ra thời gian mười năm lại khiến con thay đổi nhiều đến vậy.

Có lẽ cô đã sai rồi, ngay từ đầu khi biết anh là người đó cô không nên im lặng. Hoặc ít nhất là cô nên rời đi nhanh chóng, kéo dài đến hiện tại người tổn thương chỉ mỗi mình cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.