Ngồi? A Mẫn không thân thiết với ai ngoài bạn của Ngạo Thiên và anh. Cô cũng không có mối quan hệ gì với Long Gia thì tại sao lại có thể ngồi chung một bàn với bọn họ. Bạn của Ngạo Thiên là những người cùng anh vào sinh ra tử nhiều năm cho nên họ ngồi tự nhiên là bình thường.
Thấy A Mẫn không trả lời thì không khí lúc này lại căng thẳng lên. Long Ngạo Vương chợt nhìn A Mẫn hỏi: "Sợ cái gì mà không ngồi ghế?"
"Nếu Long lão gia đã mở lời thì Mẫn Nhi xin phép ngồi." A Mẫn nói rồi ngồi cạnh Ngạo Thiên.
Sau đó cô lại nhìn sang Kỳ Thiên Như lịch sự: "Lúc nãy không trả lời câu hỏi của phu nhân, thật thất lễ. Chắc phu nhân và lão gia sẽ không vì chút chuyện này mà trách phạt đâu nhỉ?"
Thiên Như cười sau đó ra hiệu cho Đại Lan đem tô cháo lại đây. Đại Lan chỉ thầm cầu mong cho A Mẫn an toàn qua cửa ải này.
"Sao có thể phạt được! Nếu có phạt thì chỉ phạt Long Ngạo Thiên biết rõ quy tắc mà vẫn phạm sai lầm." Thiên Như nhìn A Mẫn, dường như đang tính toán gì đó.
Đại Lan đặt tô cháo trước mặt A Mẫn sau đó lùi lại vài bước đứng, chuyện này phận người làm không thể xen vào. Long Ngạo Vương lại thêm một câu: "Long Ngạo Thiên chấp nhận chịu phạt vì cháu, vậy nên cháu không cần lo lắng đâu."
"Là thật?" A Mẫn quay sang hỏi nhỏ Ngạo Thiên thì nhận được cái gật đầu từ anh.
Đột nhiên A Mẫn đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385125/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.