Chương trước
Chương sau
A Mẫn bất ngờ, trong phút chốc cô liền đưa tay chạm mặt Ngạo Thiên mà nhớ đến người quan trọng kia. Nhưng nhanh chóng thôi cô liền rút tay lại: "Dù sao anh cũng là lão đại, không nên bị thương vì chuyện của tôi."

"Sau này đừng liều lĩnh, mất mạng rồi tôi không trả nổi đâu." Lời Ngạo Thiên nói hình như có chút không vui, cũng có vẻ như là đang trách A Mẫn quá liều lĩnh.

Ngạo Thiên xử lý luôn vết thương ở hông cho A Mẫn rồi nhìn cô: "Hôm đó em giết A Thất, một trong chín người của tổ chức Zero phải không?"

A Mẫn gật đầu, cô không giết cậu ta thì cậu ta cũng sẽ giết cô. Nếu cậu ta lựa chọn bỏ qua cho cô thì cô cũng không phải giao đấu đến bị thương thế này. Tiếc rằng cậu ta định ám sát Ngạo Thiên, nhưng gặp phải cô mới ra cớ sự này.

"Tại sao lúc ở bến cảng em lại biết có bắn tỉa? Hơn nữa sao em lại nghĩ tên bắn tỉa đó sẽ bắn tôi mà không phải em?" Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi, anh thật ra có điều tra qua rồi nhưng vẫn muốn chính A Mẫn xác nhận lại thông tin.

A Mẫn nhìn Ngạo Thiên hồi lâu mới trả lời câu hỏi của anh: "Lý do tôi không thể nói, nhưng chỉ cần có nguy hiểm tôi sẽ biết. Tôi chỉ theo cảm nhận mà đỡ đạn thôi, không biết chắc người tên bắn tỉa kia nhắm vào là ai."

A Mẫn có lẽ biết, nhưng lại không nói ra. Từ lúc cô rời biệt thự cho đến bến cảng tên bắn tỉa kia luôn đi theo mà không ra tay. Vậy thì có thể hiểu người bị nhắm đến là Long Ngạo Thiên chứ không phải cô.

Tên bắn tỉa đi theo A Mẫn là vì hắn biết cô sẽ đến bến cảng. Mà ở nơi này Ngạo Thiên sẽ đến để cứu bạn cô và không ở lại biệt thự. Nếu hôm đó Ngạo Thiên ở lại biệt thự, anh cũng sẽ bị ám sát. Anh đi đến bến cảng đầy nguy hiểm, anh cũng bị ám sát. Nhưng có một điều không thể ngờ tới rằng cô lại giải quyết hai vấn đề đó cho Ngạo Thiên.

"Nghỉ ngơi một chút đi! Lát nữa tôi đem cháo lên cho em. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ ở cạnh em cho đến khi em khỏe lại." Ngạo Thiên đứng lên cầm hộp y tế sau đó nói với A Mẫn.

"Nếu vì việc đỡ đạn mà áy náy thì không cần đâu." A Mẫn nhìn Ngạo Thiên, cô không thích người khác báo đáp mình như thế này.

Ngạo Thiên đi đến cửa thì nở nụ cười nhìn cô: "Đây là nghĩa vụ của người chồng mà nhỉ?"

Anh nói rồi rời đi, cánh cửa đóng lại chỉ để một mình A Mẫn thẫn thờ. Nụ cười của Ngạo Thiên như ánh nắng sưởi ấm con tim cô. Cô bất ngờ vì nụ cười đó, trong phút chốc trái tim đã loạn nhịp.

A Mẫn đưa tay đặt lên ngực nơi trái tim đang hỗn loạn mà suy tư, liệu rằng cô đã động lòng với Ngạo Thiên? Có lẽ vì cô đối với người tên Thiên trong quá khứ không thể buông bỏ, cho nên mới đối với Ngạo Thiên có chút khác biệt.



Có những lúc A Mẫn cảm thấy Long Ngạo Thiên rất giống người con trai tên Thiên lúc nhỏ cô hay gặp, hay chơi chung và nói chuyện chung. Nhưng mà tính cách thì lại có chút khác biệt.

Bởi người cô biết không có lạnh lùng, cũng không khiến người khác có cảm giác nguy hiểm. Còn Long Ngạo Thiên thì luôn tỏa ra lạnh lùng, khiến cô không muốn dây vào sự nguy hiểm này.

Suy nghĩ mãi A Mẫn vẫn có cảm giác giữa người cô biết và Long Ngạo Thiên có một điểm giống nhau, đó chính là ánh mắt. Khi Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn A Mẫn thì cô khẳng định rằng đó là người con trai năm đó cứu mình khỏi lửa. Nhưng cô không dám khẳng định, bởi vì toàn bộ hồ sơ năm đó cô điều tra qua chỉ ghi lại còn mỗi cô sống sót.

[…]

Sau khi đóng cửa phòng thì Ngạo Thiên đi xuống lầu. Dưới lầu lúc này mọi người đã ngồi vào bàn ăn. Vừa thấy anh đi xuống thì Kỳ Thiên Như đã vẫy tay: "Con trai, mau lại đây ăn cơm nào!"

Anh lại gần kéo ghế ngồi xuống. Tiểu Lan đem các món ăn được nấu xong đặt lên bàn sau đó nói: "Chúc mọi người ngon miệng!"

"Tiểu Lan! Cháo đã nấu xong chưa?" Ngạo Thiên nhìn Tiểu Lan hỏi, hình như có chút bận tâm. Tiểu Lan cười đáp: "Xong rồi ạ!"

Thiên Như thấy con mình có vẻ không tập trung lắm thì mới khẽ nhắc nhở: "Ăn đi rồi hãy nghĩ đến chuyện khác! Trên bàn toàn là những món con thích không đấy."

Ngạo Thiên gật đầu, lúc nào anh cũng chỉ có một vẻ mặt không cảm xúc, nhưng nay thì gương mặt dường như lại có thêm một cảm xúc khác. Ngạo Vương nhìn con trai mình sau đó ho nhẹ: "Con bé kia còn chưa tỉnh sao?"

"Tỉnh rồi! Chỉ là đi lại có chút bất tiện." Anh nhìn ba mình, hình như cũng không có ý đối địch.

Nếu ở chỗ Ngạo Thiên thì có thể bàn công việc, nhưng ở Long Gia thì khi vào bàn ăn mọi chuyện phải để sang một bên. Ngoại trừ những tình huống khẩn cấp bắt buộc phải nói thì lúc ngồi ở bàn ăn không được nhắc hay bàn những gì liên quan đến công việc.

Sau khi chúc mọi người ăn ngon miệng thì Tiểu Lan đi ra sau vườn làm việc. Đại Lan từ lúc sớm đã dọn dẹp các phòng ở trên lầu nên chưa xuống. Lúc xuống thì cô ấy còn dẫn theo cả A Mẫn.

A Mẫn được Đại Lan dìu đi từng bước, cô nhìn Đại Lan cười trừ: "Làm phiền cô rồi! Mà hình như mọi người đang ăn, hay cô đưa tôi ra sau vườn đi."

"Tối rồi ra vườn hóng gió sao? Cô còn chưa khỏe hẳn đâu đấy." Đại Lan nhăn mặt trách A Mẫn.



Cô ấy dẫn A Mẫn lại phòng khách và để A Mẫn ngồi ghế sofa: "Chờ một chút! Tôi đi hâm cháo lại cho nóng rồi đem cho cô, ăn xong phải uống thuốc nữa đấy."

"Đại Lan! Tôi thấy cô làm bảo mẫu là đúng chuẩn đấy! Đứa trẻ nào mà nghe giọng cô cũng sẽ nghe lời." A Mẫn vừa nói vừa cười khiến Đại Lan nhăn mặt.

Đại Lan đi vào nhà bếp, còn A Mẫn thì ngồi ở sofa phòng khách. Nhìn kỹ thì nhà Ngạo Thiên đúng là rất rộng, phía sân ngoài còn hơn cả một bãi đỗ xe.

Đại Lan vào bếp hâm cháo lại cho A Mẫn thì được Phương Minh hỏi: "Đại Lan! Cô đang nấu gì vậy?"

"Tôi hâm cháo lại cho nóng, có việc gì sao?" Đại Lan định nói hâm cho A Mẫn nhưng có phu nhân và lão gia nên không nói.

Nhưng cô ấy không biết rằng lúc nãy Tiểu Lan đã nói rồi. Kỳ Thiên Như nghe vậy thì biết A Mẫn đã tỉnh, lúc nãy cũng nghe tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. Bà nhìn Đại Lan hỏi: "Đại Lan! Con bé Mẫn Nhi đang ở phòng khách sao?"

Đại Lan giật mình chần chừ, tuy cô ấy và A Mẫn nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn bị phu nhân phát giác. Thấy Đại Lan im lặng cúi đầu thì Thiên Như nhìn chồng mình, bà nghĩ chắc là Đại Lan sợ bị trách phạt đây.

Long Ngạo Vương thấy vợ nhìn mình thì mới nhìn Đại Lan: "Dẫn con bé vào đây!"

Ngạo Thiên vẫn không nói gì mà im lặng ăn, cả bốn người bạn của anh cũng vậy. Chỉ là bọn họ có chút lo lắng, sợ rằng Long Ngạo Vương sẽ làm khó A Mẫn.

Đại Lan gật đầu rồi ra phòng khách nói nhỏ với A Mẫn: "Lão gia gọi cô vào bàn ăn, cô nên kiêng dè một chút."

Đại Lan nói rồi dìu A Mẫn vào phòng bếp, vào đến nơi thì thấy bốn người bạn của Ngạo Thiên lắc nhẹ đầu nhưng cô không hiểu ý họ lắm. Nhìn sang Ngạo Thiên thì anh vẫn ăn mà không nói gì.

"Phu nhân, lão gia! Đại Lan đã dẫn Mẫn tiểu thư đến." Đại Lan cúi đầu không ngước lên.

Kỳ Thiên Như và Long Ngạo Vương buông đũa ngước nhìn A Mẫn. Ánh mắt của bọn họ không hẳn là ăn tươi nuốt sống, nhưng khiến A Mẫn có cảm giác như bị tia lửa điện nhắm vào. Thiên Như cười cười nhìn A Mẫn: "Tại sao không ngồi vào ghế đi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.